Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, gió hè thổi nhè nhẹ, mơ hồ còn nghe thấy tiếng người nhà họ Chu đang chia nhau gọi tìm người khắp nơi.
“Không lẽ bị dã thú trong rừng tha đi rồi sao?”
“Rừng tối om om thế kia, lỡ bị dã thú kéo vào trong, còn tìm kiểu gì đây?”
“Suỵt, mấy người nhỏ tiếng chút đi, nhìn khuê nữ của Tống Nguyệt Lan kia kìa, khóc đến không ra hình người nữa rồi.”
Kiều Họa Bình theo tiếng nói liền nhìn sang, chỉ thấy khuê nữ tám tuổi của Tống Nguyệt Lan – Chu Tiểu Thanh – đang vừa khóc vừa chạy khắp nơi hỏi: “Có ai thấy nương của con không?”
Trưởng thôn thở dài, cũng không còn cách nào khác, đành tổ chức mười mấy thanh niên trai tráng trong thôn chia làm ba đội, cầm đuốc đi vào rừng tìm kiếm.
Kiều Họa Bình suy nghĩ một lúc, dặn Mai Thanh Diệu trông coi mấy đứa đệ đệ muội muội, không cho chạy lung tung.
Mai Thanh Dục ngồi thẳng dậy, có chút khó tin hỏi: “Người tính đi làm gì thế?”
Kiều Họa Bình cúi đầu tìm một cành cây to chắc, rồi dùng dao nhỏ lột một miếng vỏ cây từ nơi khác, nhanh chóng làm thành một cây đuốc đơn giản.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play