Dưới ánh sáng mờ mờ, xương bàn tay nổi bật trên tay Hắn ánh lên ánh sáng xanh nhạt.

Không ai biết rốt cuộc Hắn đang sử dụng năng lực gì, chỉ có thể đoán đây chắc là một dạng phương pháp kiểm tra nào đó.

Là ánh sáng duy nhất trong ảnh ảo, lúc người đàn ông kia vuốt ve chiếc bình thủy tinh, một cái bóng đen méo mó lập tức loang ra từ thân bình, lan dần như thể bóng tối đang vây quanh giọt nước mắt, mang theo một thứ cảm giác xâm lấn kỳ dị dưới hiệu ứng ánh sáng ma quái.

Tô Nguyên nghe thấy rõ bên cạnh có tiếng tim đập nhanh của hai kẻ áo choàng, bọn Hắn dường như cũng lo cậu đưa ra thứ gì dễ bị phát hiện.

Căng thẳng như đang lơ lửng trong không khí, tiếng nuốt nước bọt vọng đến tai khiến cậu thấy người không khỏe.

Tầm mắt Tô Nguyên vẫn đặt trong ảnh chiếu, nhưng ánh nhìn cứ không tự chủ mà lệch đi. Cậu cố gắng lờ đi biểu cảm si mê của người đàn ông kia khi chạm vào chiếc bình, gượng ép bản thân dời mắt sang góc điêu khắc vừa hiện lên trong nền hình ảnh.

Ánh sáng huỳnh quang mờ nhạt soi chiếu khung cảnh xung quanh, khiến khối điêu khắc vốn khó nhìn rõ giờ trở nên dễ thấy hơn chút ít.

Trong hình chỉ lộ ra chân trái của bức tượng.

Nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt Tô Nguyên không phải hình dáng bức tượng, mà là chiếc xiềng xích được tạc quanh mắt cá chân của pho tượng.

Xiềng xích được chạm khắc tỉ mỉ đến lạ thường, cảm giác bị giam cầm trong không gian xa lạ truyền thẳng đến, sức ép khiến Tô Nguyên nghẹt thở.

Tô Nguyên nhanh chóng rời mắt khỏi khối điêu khắc ấy, hàng mi cậu run lên như thể không thể chịu nổi.

Cậu không muốn nghĩ đến việc người đàn ông kia sẽ làm gì với nước mắt mình. Nhưng dư quang vẫn lỡ bắt được khoảnh khắc bàn tay xương xẩu nghiêng đi, như thể đang cẩn thận nâng niu một bảo vật quý giá, nhẹ nhàng đổ một ít chất lỏng ra đầu ngón tay còn lại.

Khoảnh khắc chất lỏng ấy chạm vào đầu ngón tay u ám, thân thể Tô Nguyên lập tức run rẩy theo phản xạ.

Cậu rất nhanh nhận ra cảm giác nổi da gà đó không xuất phát từ tâm lý.

Năng lực của thẻ bài sư thật sự vượt xa tưởng tượng của cậu.

Khi Tô Nguyên tròn mắt không thể tin nổi thấy người đàn ông cúi xuống liếm vệt nước mắt kia, cậu còn chưa kịp thấy xấu hổ thì thân thể đã bị thứ cảm giác đột ngột bùng nổ làm cho thở hổn hển.

Người kia dường như dùng nước mắt để kết nối thứ gì đó, và thông qua đó để lần tìm sâu hơn vào bên trong.

Cảm giác của nước mắt truyền thẳng đến người Tô Nguyên.

Cậu nhắm mắt lại, cảm giác rắn rết phun nọc khiến cậu sởn tóc gáy, cảm giác ẩm lạnh như thứ chất dính bám khắp nơi yếu ớt trên thân thể, dây thần kinh như bị đông lạnh đến tận xương tủy, khiến cậu rùng mình run nhẹ không thể kiểm soát.

Cảm giác bị liếm lạnh lẽo vẫn không dừng lại, dù cậu đã cố nhắm mắt né tránh. Nó vẫn bám trên mí mắt cậu, nơi đang phân bố nước mắt. Nỗ lực lẩn tránh hoàn toàn vô ích, cậu chỉ có thể bị động tiếp nhận.

Đôi mắt yếu ớt theo phản xạ né nước, như lúc cậu rửa mặt bị nước bắn vào cũng thấy khó chịu, huống chi là giờ đây có người đang dùng đầu lưỡi chầm chậm liếm quanh.

Thứ cảm giác vừa ê buốt vừa nhức nhối chưa từng có này khiến Tô Nguyên vô thức siết chặt mắt, từng sợi mi cũng run lên không ngừng.

Loại kích thích này đáng lý sẽ khiến cậu bật khóc, nhưng ngoại trừ khóe mắt bất giác đỏ lên vì căng, thì hoàn toàn không có nước mắt rơi xuống.

Có lẽ cảm giác này chỉ là ảo ảnh, chỉ là ảo giác do việc nước mắt bị liếm gây ra trên giác quan. Đôi mắt cậu không thật sự bị chạm vào, nên phản ứng vật lý cũng không xảy ra.

Cũng có thể là nước mắt vừa mới chảy ra đã bị liếm mất rồi.

Lưng Tô Nguyên nhẹ run rẩy, đầu lưỡi lạnh lẽo như đang cuốn trôi hết nhiệt độ trên người cậu. Trán cậu rịn mồ hôi, tóc mái mềm nhũn ướt nhẹp, dính sát vào gương mặt đang lấp lánh dưới ánh đèn, khiến gương mặt cậu càng thêm ửng đỏ và trong suốt.

Tô Nguyên bắt đầu thấy không chịu nổi nữa. Nhịp thở hỗn loạn, nhưng vì sợ bị phát hiện, cậu chỉ có thể cắn môi để kiềm chế.

Khi người đàn ông kia dừng lại động tác, một tràng cười ngắn, kỳ dị vang lên, theo sau là giọng nói không rõ là lạnh nhạt hay quái lạ.

“Ngọt thật.” Hắn thì thầm nhận xét.

Tô Nguyên cắn chặt môi, cảm giác lạnh buốt trên người chưa hề tan biến, khiến cậu lại khẽ run lên.

“Các ngươi làm rất tốt.” Người đàn ông thân phận không rõ kia nói bằng giọng chậm rãi, có vẻ như rất hài lòng. “Đi lĩnh thưởng đi.”

Ánh sáng xung quanh trở nên mờ hơn, thông tin từ quang não cũng bị cắt.

Ánh đèn dường như sắp hết tuổi thọ, càng lúc càng mờ, nhưng vẫn đủ soi rõ hai người mặc áo choàng đang thở phào nhẹ nhõm, xen lẫn vẻ khó tin.

“Không ngờ thật sự qua mặt được!” Người lớn tuổi hơn kinh ngạc rồi thở phào, “Thì ra vị đại nhân đó thật sự không biết rõ trong phó bản có thể rơi ra thứ gì.”

“Nhưng mà—” Hắn ngập ngừng, vẻ mặt có phần bất an, “Chúng ta làm vậy có quá liều không? Nếu bị phát hiện dùng đồ giả để báo cáo kết quả thì—”

Người bên cạnh ngắt lời, “Anh không nói, tôi không nói, ai biết được? So với việc không giao ra được gì thì thế này vẫn còn hơn là mất mạng ngay tại chỗ.”

Hắn nghĩ một lúc rồi nói thêm, “Chúng ta cứ tiếp tục âm thầm theo dõi thằng nhóc kia, chờ lúc cướp lại được món đồ đó, thì vẫn còn cơ hội lập công chuộc tội.”

Người kia do dự một lúc rồi cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Ngọn đèn le lói phía trước sau khi chiếu xong khung cảnh ban nãy thì trông như sắp hỏng, phát ra tiếng lách tách nho nhỏ như dòng điện rò rỉ.

Chuyện tạm thời kết thúc, hai người kia cũng không ở lại căn phòng này nữa, rời khỏi nơi ở tạm bợ đến mức keo kiệt này.

Khác với lúc đến, khi rời đi bọn Hắn không còn cố gắng giấu nhẹm tiếng bước chân.

Hành lang bên ngoài trông như một đống hoang tàn, mỗi bước chân giẫm xuống lại phát ra tiếng r*n rỉ rạn nứt như sắp sụp đổ, không ngừng vang lên những tiếng kẽo kẹt kỳ quái.

Cùng rời đi với hai kẻ áo choàng còn có hai người khác vừa đi vừa thì thầm to nhỏ với nhau.

“Cái chai đó ngọt thật sao? Biết vậy tôi cũng nếm thử một miếng.”

“Chờ lúc bắt được thằng nhóc kia, hỏi lại nó điểm yếu là gì.”

Dưới ánh sáng lờ mờ, cảm giác lạnh lẽo như rắn độc bò trong xương cậu vẫn chưa tan biến, tràn ngập trên người Tô Nguyên.

Cậu chờ một lúc lâu, chỉ khi cảm thấy hai người kia đã đi xa hẳn mới thở phào nhẹ nhõm rồi lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với Nghiêm Chu.

Không khí lại trở nên yên tĩnh. Tô Nguyên ép bản thân phải bỏ qua cảm giác khó chịu khi nghĩ đến người đàn ông thần bí kia.

Cậu mơ màng nhớ lại những gì đã nhìn thấy sau khi vai chính xuất hiện.

Tình tiết phát triển có vẻ bắt đầu đi vào lối mòn quen thuộc.

Theo đúng khuôn mẫu, vai chính vô tình xông vào dòng chảy ngầm của một âm mưu, từ đó cuộc sống không còn yên ổn, bước từng bước trưởng thành giữa hàng loạt hiểm nguy.

Nhưng mà...

Tô Nguyên nhớ tới bức tượng bị xiềng xích, như ẩn như hiện trên trán có ký hiệu hoa văn mờ mờ, rồi lại nghĩ đến—

Môi Tô Nguyên khẽ mím lại, càng lúc càng chặt.

Người đàn ông thần bí đã uống nước mắt của cậu.

Hắn rõ ràng là thuộc phe đối lập với Nghiêm Chu, một tổ chức mờ ám chẳng khác gì tà giáo.

Tô Nguyên một lần nữa đưa mắt nhìn sang Nghiêm Chu, thanh niên có gương mặt sáng sủa tuấn tú đang đăm chiêu, có vẻ như đang chìm trong suy nghĩ.

Từ trước đến nay, vai chính luôn có trực giác và khả năng phân tích nhạy bén vượt trội. Tô Nguyên cũng thấy tò mò, không biết Nghiêm Chu đã nhận ra được điều gì quan trọng.

Thấy Nghiêm Chu đang rất nghiêm túc, cậu không dám làm phiền, chỉ ngoan ngoãn nhìn.

Ánh đèn lập lòe yếu ớt càng khiến không khí quanh đây trở nên nặng nề, trầm mặc.

Cuối cùng khi Nghiêm Chu thoát khỏi dòng suy nghĩ và lên tiếng, Tô Nguyên có chút mong chờ.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện bản thân còn bị tổ chức kia khống chế bởi một giọt nước mắt, cậu liền cảm thấy bất an.

Ngay giây tiếp theo, lông mi Tô Nguyên nhướng lên vì ngạc nhiên.

“Thật sự ngọt vậy à?” Gã thanh niên có hàng lông mày đậm nét, vẻ mặt trầm tư bấy lâu nay, lại nghiêm túc hỏi cậu một câu như thế.

Tô Nguyên: “?” Nãy giờ Nghiêm Chu chăm chú suy nghĩ là để hỏi chuyện này sao?

Cậu cứ tưởng Nghiêm Chu đang cân nhắc chuyện nghiêm túc gì đó, đâm ra không biết nên phản ứng ra sao.

Cậu hoàn toàn không hiểu tại sao Nghiêm Chu có thể giữ bộ dạng nghiêm nghị như thế mà lại hỏi một câu hết sức kỳ quặc.

Môi cậu hơi mím lại, sắp lộ ra vẻ lúng túng, thì bỗng nhiên—

Bên ngoài phòng vang lên tiếng gió rít dữ dội, như cuốn cả sức mạnh vào từng cơn gào thét.

Cửa phòng bị cuốn mở, âm thanh điện loẹt xoẹt ngày càng dày đặc, ánh đèn cũng chớp tắt liên tục.

Tô Nguyên nghe rõ tiếng vải áo của Nghiêm Chu bị gió thổi phồng lên, ánh sáng méo mó khiến bóng dáng của Nghiêm Chu kéo dài, khi cậu nhận ra mình đang bị cái bóng đó bao trùm thì cũng là lúc cảm giác hoảng loạn như sắp bị thứ gì nuốt chửng ập đến.

Không rõ có phải do ánh sáng kỳ quái gây ra hay không, Tô Nguyên có cảm giác đồng tử của Nghiêm Chu đang có một chút biến hóa vi tế.

Khi Nghiêm Chu nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt ấy khiến người ta cảm giác như bị chim ưng khóa chặt, cực kỳ bất an.

Tô Nguyên cảm nhận được một luồng nguy hiểm lạ lẫm từ người Nghiêm Chu, bản năng khiến cậu muốn lùi lại vài bước.

Ngay lúc ánh mắt Nghiêm Chu như sắp chạm vào cậu, tim Tô Nguyên như bị giật mạnh, cậu thấy bản thân dường như đang bị khóa chặt, không thể nhúc nhích.

Nhưng rồi cậu thấy mí mắt Nghiêm Chu sụp xuống.

Cơ thể Nghiêm Chu vẫn đang đổ về phía trước, ánh mắt bỗng dừng lại nơi sàn nhà, nhìn thấy lọ dược tề tinh thần mà Tô Nguyên để lại, rồi chợt nhận ra— đây là hậu quả của việc ép tinh thần lực vượt ngưỡng.

Cảm giác hoảng loạn vừa rồi biến mất hơn một nửa. Tô Nguyên nhanh chóng nghiêng người sang bên, để Nghiêm Chu ngã xuống sàn không bị va đập quá mạnh.

Nghiêm Chu vì ép bản thân thức tỉnh thẻ bài mà tạm thời bất tỉnh.

Nghe tiếng cơ thể Nghiêm Chu ngã xuống sàn vang lên trầm nặng, bụi bay mù mịt, Tô Nguyên có chút áy náy vì không kịp đỡ lấy người kia.

Tuy là do tác dụng phụ gây nên, nhưng sự thay đổi vừa rồi ở Nghiêm Chu thật sự khiến người ta không khỏi sợ hãi.

Gió dần lặng đi, ánh đèn cũng trở lại ổn định, Tô Nguyên lúc này mới có thời gian nghĩ lại những gì vừa trải qua.

Đầu tiên là Tô Phẩm Tuyết vội vàng đánh thức cậu, người thuộc Tô gia – một thế gia lớn – dường như đã biết trước một vài bí mật nào đó, như thể nếu cậu không tỉnh lại đúng lúc sẽ gặp chuyện chẳng lành.

Sau đó là sự thay đổi bất thường trong phó bản, cậu bị hút vào một không gian kỳ lạ, rồi trở thành thẻ bài mới thức tỉnh của Nghiêm Chu.

Có lẽ không gian kỳ lạ đó chính là nơi chờ đợi để các thẻ bài được triệu hồi?

Tô Nguyên cũng không chắc.

Cậu cúi xuống nhìn cơ thể mình – vẫn không khác gì một người bình thường, nhưng lại có năng lực hư hóa như một thẻ bài, không rõ lý do tại sao khi đang nằm viện lại trở thành thẻ bài được.

Tô Nguyên vốn không có dự định gì lâu dài, vì vốn dĩ hiểu biết của cậu về thế giới này rất hạn chế, đặc biệt là tri thức liên quan đến thẻ bài gần như bằng không.

Cậu cụp mắt, hơi mệt mỏi.

Chắc cũng chỉ còn cách vừa đi vừa tìm hiểu. Ít nhất thì, ở bên cạnh vai chính, cậu có thể lần theo dấu vết để tìm ra câu trả lời.

Ánh mắt cậu vô thức rơi lên người Nghiêm Chu – hiện tại trông có phần chật vật.

Dù vậy, ký ức về cốt truyện trong đầu cậu dường như thực sự đã được đánh thức.

Chỉ là, cậu vẫn không rõ tổ chức lúc nãy rốt cuộc là gì, mục đích phía sau ra sao, người đàn ông thần bí kia đóng vai trò gì trong toàn bộ câu chuyện.

Trong đầu cậu chỉ còn mấy phân đoạn sắp diễn ra.

Ví dụ như, theo mạch truyện, sau khi vai chính phản đòn giết chết hai kẻ truy sát, sẽ tiếp tục bị truy đuổi bởi những kẻ còn mạnh hơn. Cuộc sống của cậu ta bước vào giai đoạn nguy hiểm hơn bao giờ hết, buộc phải lựa chọn vào học tại Học viện Thẻ Bài để tìm kiếm sự bảo vệ.

Nhưng giờ đây, Nghiêm Chu chưa phản giết hai kẻ kia, có thể cũng sẽ không bị truy đuổi bởi những kẻ mạnh hơn, vậy việc gia nhập học viện có thể sẽ không xảy ra.

Tô Nguyên bị gió lạnh làm mũi hơi cay, nhẹ nhàng nhăn mặt.

Xem ra mạch truyện vẫn còn đang đóng băng chưa mở ra hoàn toàn.

Tô Nguyên suy nghĩ một lúc, rồi thấy cần phải thúc đẩy việc Nghiêm Chu vào học viện.

Chỉ trong môi trường đó mới có hệ thống kiến thức chuyên sâu về thẻ bài. Dù là vì Nghiêm Chu hay vì bản thân cậu, việc Nghiêm Chu nhập học là rất cần thiết.

Nhưng phải làm sao để dẫn dắt được chuyện đó đây?

Khi Nghiêm Chu tỉnh lại, trong đầu hắn nhanh chóng lướt qua những gì vừa xảy ra.

Nền gạch lạnh lẽo bên dưới khiến thân thể đau nhói. Hắn chống tay đứng dậy, chẳng màng đến bộ quần áo lấm lem, ánh mắt vội vàng lướt qua khắp nơi tìm kiếm.

Khi thấy thẻ bài vừa thức tỉnh – là Tô Nguyên – vẫn bình yên đứng bên cạnh, hắn mới âm thầm thở phào một tiếng.

Nhưng sự nhẹ nhõm ấy chưa kéo dài được bao lâu, vì khi tầm mắt rõ ràng hơn, hắn thấy thiếu niên đang khẽ cúi đầu nhìn xuống mặt đất, lông mi dài rũ xuống khiến người ta không khỏi cảm thấy xót xa.

Tim Nghiêm Chu lập tức treo ngược lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play