Nguồn tui lấy: ║༺☆༻ Convert by DuFengYu on Wikidich ༺☆༻║


Trước mắt tối om, ý thức như chìm sâu trong đáy biển vô biên, rõ ràng bên cạnh có người dịu dàng, đau lòng giúp cậu kéo lại chăn, nhưng xúc cảm truyền tới lại như bị ngăn cách bởi một lớp nước mờ đục, khiến cậu có cảm giác hoảng hốt không thể diễn tả bằng lời.

"Nguyên Nguyên." Ngay cả giọng gọi ấy – nghe đầy phức tạp và cảm xúc – cũng như vọng về từ tận chân trời xa xăm mờ mịt, vô cớ khiến Tô Nguyên thấy choáng váng.

Nhưng Tô Nguyên cũng chẳng xa lạ gì với tình cảnh hiện tại.

Cậu đã ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh như người thực vật này quá lâu rồi.

Từ lúc cậu xuyên qua đến thế giới tiểu thuyết có bối cảnh thẻ bài này, cậu vẫn luôn nằm hôn mê trên giường bệnh, chỉ có những lúc ý thức tình cờ tỉnh táo, thời gian như bị kéo dài vô tận mà cũng như bị rút ngắn chớp nhoáng. 

Dựa vào việc có thể nghe tiếng động xung quanh, Tô Nguyên đoán được đại khái thời gian – hôm nay đúng tròn mười năm kể từ ngày cậu xuyên qua.

"Nếu con còn không tỉnh lại nữa thì..." Người vừa nói là mẹ ruột của cơ thể này – Tô Phẩm Tuyết.

Giọng Bà Ta mang chút lo lắng, nhưng chỉ dừng ở đó, Tô Phẩm Tuyết nhíu mày, không nói nốt câu sau khiến Bà Ta bận tâm, mà chuyển lời sang oán trách, bất mãn: "Tất cả là do ba con. Nếu không phải ông ấy trước đây đắc tội với người đó, con làm sao lại rơi vào tình cảnh không một thẻ bài sư chữa trị nào chịu ra tay chứ!"

Nghĩ đến người đang nắm giữ thứ đó, cũng như sức hấp dẫn mang tính sống còn với các thẻ bài sư chuyên trị liệu, Tô Phẩm Tuyết – vốn luôn điềm tĩnh – cũng không thể giữ được vẻ bình thản thường ngày, liền đứng lên đi tới đi lui vài vòng.

Thẻ bài sở hữu năng lực vô cùng thần kỳ. Vấn đề của Tô Nguyên bệnh viện thông thường bó tay, nhưng những thẻ bài sư chuyên về trị liệu thì vẫn còn cơ hội chữa trị.

Đáng tiếc là cha của Tô Nguyên từng đắc tội với một người có địa vị tối cao trong giới trị liệu, người đó từng tuyên bố sẽ không chữa trị cho bất cứ ai nhà họ Tô.

Các thẻ bài sư khác vốn ngưỡng mộ người đó cũng tự giác tránh xa Tô gia. Trong bối cảnh người đó đang nắm giữ hướng đi tương lai của hệ trị liệu, bất kỳ mối liên hệ nào với Tô gia đều có thể gây họa.

Thật ra cũng từng có vài thẻ bài sư trị liệu đến xem tình hình của Tô Nguyên. Luôn có người chịu khuất phục vì tiền, và cũng có nơi mà sức ảnh hưởng của người kia không thể bao phủ. Chỉ tiếc rằng tình trạng của Tô Nguyên quá khó giải, trước mắt không ai đưa ra được phương án điều trị khả thi.

Tô Phẩm Tuyết nhíu chặt mày. Dù đã có một đứa con trai trưởng thành như Tô Nguyên, thân phận thẻ bài sư khiến Bà Ta trông vẫn còn khá trẻ. Không rõ đang suy nghĩ điều gì, nét mặt Bà Ta bỗng hiện lên vẻ giằng xé và do dự.

Căn phòng bệnh trắng toát lại chìm vào yên tĩnh.

Trong tình huống như thế, Tô Nguyên một lần nữa mất hết cảm giác với thế giới bên ngoài. Giống như bị nước biển bao trùm, sự choáng váng nặng nề ập tới. Để không rơi vào trạng thái hôn mê khi mẹ vẫn còn ở đó, cậu khẽ lay động đầu óc, cố nhớ lại nội dung cốt lõi của thế giới này.

Sự xuất hiện của thẻ bài bắt nguồn từ một đợt thăm dò vũ trụ quy mô lớn.

Khi dân số đã gần chạm ngưỡng đỏ, con người buộc phải tiếp tục tìm kiếm và khai phá các hành tinh có thể sinh sống. Trong quá trình ấy, một nhóm thăm dò đã phát hiện một loại vật chất kỳ lạ trên hành tinh mà giờ đây được gọi là ‘Ngày Cũ’.

Đó là một thứ mà thế giới trước đây chưa từng biết đến, được định danh là 'S'.

Dù gây chấn động mạnh, nhưng mọi thông tin về 'S' đều bị phong tỏa vì lý do bảo mật nào đó.

Mọi người chỉ biết có sự tồn tại của 'S', nhưng hoàn toàn mù tịt về bản chất thật sự của nó. Chỉ biết rằng sau khi một thành viên trong đội thăm dò tận mắt nhìn thấy 'S', anh ta lập tức bị mê hoặc và không thể kiểm soát bản thân khi tiếp xúc với nó.

Như một chiếc hộp Pandora chứa đầy tai họa bị mở ra, kể từ khoảnh khắc đó, nhân loại bước vào một kỷ nguyên hỗn loạn chưa từng có. Những 'phó bản' tràn ngập quái vật bắt đầu giáng xuống khắp nơi có con người sinh sống.

'Phó bản' là khái niệm mà thế giới hiện tại dùng để gọi những hiện tượng kỳ lạ ấy, bởi vì mỗi phó bản đều có điều kiện và tình huống khác nhau, các loại quái vật sinh ra bên trong đều rất đa dạng, không có điểm chung nào rõ ràng để phân tích, chỉ có thể gộp chung thành một danh xưng như vậy.

Một bộ phận con người sở hữu tinh thần lực mạnh mẽ bắt đầu có bước nhảy vọt kỳ diệu. Các loại thẻ bài với năng lực đặc biệt từ đó ra đời.

Chỉ cần có được thẻ bài tương thích, con người có thể dựa vào tinh thần lực của mình để vật chất hóa hiệu ứng của thẻ bài.

Tô Nguyên sống vào thời kỳ này – khi con người đã có thể hoàn toàn đối phó với các phó bản. Thẻ bài sư từ đó trở thành nghề nghiệp được tôn kính nhất.

Không còn ngây thơ như thời kỳ đầu hỗn loạn, sau khi trật tự ổn định, con người bắt đầu nghiên cứu sâu về thẻ bài, phân chia các hệ phái và chuyên môn hóa nghề thẻ bài sư, ví dụ như hệ trị liệu mà mẹ vừa nhắc đến – chính là một trong các nhánh dựa theo hiệu quả năng lực.

Trị liệu, chiến đấu, phụ trợ – mỗi hệ đều có sự giao thoa nhất định, bên cạnh đó còn có phân loại theo cách sử dụng thẻ bài.

Một loại là thẻ bài trang bị: thẻ bài gắn liền với cơ thể thẻ bài sư, giúp nâng cao trực tiếp sức mạnh chiến đấu của người đó, ví dụ như đạo cụ (cung tên, pháp trượng) hoặc kỹ năng (bắn chính xác, kiến thức phép thuật).

Một loại khác là thẻ bài triệu hồi: thẻ bài này triệu hồi ra các sinh vật độc lập với người dùng. Thẻ bài sư không chỉ có thể để chúng chiến đấu hỗ trợ mà còn mượn được một phần năng lực từ chúng tùy theo mức độ gắn bó.

Tuy có sự phân chia rõ ràng, nhưng trên thực tế thẻ bài mọi người nắm giữ đều rất hỗn tạp.

Ý thức Tô Nguyên khẽ dao động chậm rãi.

Ngoài những kiến thức cơ bản ấy, Tô Nguyên biết rất ít nội dung khác.

Thân phận người xuyên thư không đem lại cho cậu nhiều lợi ích, cậu cũng không nhớ rõ cốt truyện tiểu thuyết gốc – chỉ nhớ được vài cái tên và thân phận mơ hồ.

Tô Nguyên cũng chẳng thể nói rõ tại sao mình lại rơi vào trạng thái thế này. Có thể là do cơ thể cậu quá yếu, khiến ý thức suốt nhiều năm mơ hồ đã làm mờ ký ức, cũng có thể là do thiết lập đặc biệt của thế giới này.

Thế giới này có giới hạn tiếp cận tri thức và thông tin.

Chỉ khi tinh thần lực đạt tới cấp độ tương ứng, người ta mới có thể tiếp nhận lượng thông tin phù hợp.

Nghe nói để ngăn việc con người tiếp cận thông tin vượt quá khả năng, phía trên đã có những biện pháp che chắn và bảo vệ tương ứng.

Mà một người như Tô Nguyên – đến thẻ bài sư còn chưa trở thành – rõ ràng tinh thần lực cực kỳ yếu.

"Chẳng lẽ thực sự chỉ còn cách để Nguyên Nguyên con liên hôn với Tạ gia, xem có thể dựa vào thủ đoạn đặc biệt của họ để cứu con tỉnh lại hay không?" Sau một lúc im lặng rất lâu, cuối cùng Tô Phẩm Tuyết cũng mở lời.

Dù lời nói nghe có vẻ là một phương án, nhưng ngữ khí của Bà Ta lại không mấy lạc quan. Nỗi lo trên khuôn mặt không những không vơi bớt, mà còn tăng thêm vài phần e ngại.

"Ai... Tuy nhà ta và Tạ gia đúng là có quan hệ, nhưng thủ đoạn của họ dường như rất bí mật, chỉ có người trong gia tộc mới có thể sử dụng. Chúng ta đã thương lượng nhiều lần, nhưng họ hoàn toàn không có ý nhượng bộ. Xem chừng chỉ khi Nguyên Nguyên con thực sự trở thành người của Tạ gia, họ mới đồng ý cứu con."

Sắc mặt Tô Phẩm Tuyết ngày càng tràn đầy bối rối.

Dù rất mong Tô Nguyên tỉnh lại, nhưng nếu Tô Nguyên thực sự gả vào Tạ gia, thì với cách hành xử của họ, cậu sẽ hoàn toàn bị ràng buộc.

Nhà họ Tô hiện giờ coi như đang bám víu để leo lên.

Nếu sau này Tô Nguyên muốn rời khỏi Tạ gia, Tô gia sợ là không đủ năng lực đón cậu về lại.

Chưa kể đến chuyện...

"Hiện giờ người Tạ gia muốn cưới chỉ có Tạ Uyên, nhưng hắn cho mẹ cảm giác..."

Tô Phẩm Tuyết còn chưa nói hết câu, thì Tô Nguyên đã chẳng nghe nổi những lời sau đó nữa.

Tạ Uyên!

Giống như giữa biển rộng vô tận đột nhiên có một khúc gỗ mục trôi tới, ý thức vốn luôn mơ hồ của Tô Nguyên bỗng chốc bừng tỉnh. Cậu như thể bám được mảnh gỗ ấy mà có thể nổi lên giữa dòng chảy cuốn trôi.

Nhưng Tô Nguyên chẳng cảm thấy khá hơn chút nào. Cảm giác lạnh lẽo, mục rữa dường như lan từ làn da vào tận xương tủy, khiến cậu không chịu nổi.

Rõ ràng đang đắp một chiếc chăn ấm, nhiệt độ phòng bệnh cũng được điều chỉnh vừa đủ, nhưng Tô Nguyên vẫn cảm thấy nhớp nháp.

Cậu không hiểu vì sao lại đổ mồ hôi lạnh cả người như thế.

Hơi ẩm lạnh thấu xương len lỏi đến tận da thịt, nếu không phải Tô Nguyên không thể cử động, cậu có lẽ đã theo bản năng rùng mình một cái.

Tô Nguyên cảm thấy tình trạng hiện tại của mình hẳn là có liên quan đến việc cậu đã quên mất nội dung cốt truyện.

Dù không nhớ rõ Tạ Uyên trong truyện đóng vai trò gì, nhưng Tô Nguyên vẫn nhớ, ở khu bình luận, Tạ Uyên từng được cho là Boss cuối cùng.

Sở dĩ gọi là "được cho là", là bởi vì cuốn tiểu thuyết đó vẫn chưa có kết thúc, ngay trước khi Boss cuối xuất hiện, tác giả đã ngừng cập nhật.

Tác giả đột ngột dừng lại cũng khiến khu bình luận nổ ra tranh luận sôi nổi.

Có người nói, có thể là vì Boss cuối không giống với người được chọn như họ nghĩ, mà là một ai đó khác, khiến tác giả phải cân nhắc xem làm sao để không khiến độc giả nổi giận mà vẫn có thể viết tiếp.

Cũng có người nói, bởi vì nếu cứ tiếp tục như vậy, thật sự để Tạ Uyên trở thành Boss cuối thì—

Nhân vật chính sẽ không thắng nổi.

Tim Tô Nguyên bỗng đập nhanh hơn theo bản năng, có thể vì cái tên Tạ Uyên này đã gợi lên điều gì đó trong cậu, cũng có thể vì cậu đã cảm nhận được điềm báo ẩn sau tất cả.

Tiếng tim đập hỗn loạn vang lên dồn dập, rất nhanh đã khiến thẻ bài sư phát hiện.

Tô Phẩm Tuyết nghiêm túc nhìn xuống Tô Nguyên, sau khi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, bà nói, “Nguyên Nguyên, con nghe đến tên Tạ Uyên thì tim lập tức đập nhanh hơn, vậy trong lòng con thật ra có muốn gả cho Tạ Uyên đúng không?”

Suy nghĩ của cậu bỗng bị cắt ngang. Nếu lúc này có thể cử động, chắc chắn cậu sẽ theo bản năng nghiêng đầu nhìn Tô Phẩm Tuyết đầy mờ mịt: “?”

“Nếu con chịu nói thì không thành vấn đề.” Tô Phẩm Tuyết dịu giọng, như đang cân nhắc điều gì đó.

Tô Nguyên không thể đáp lại, cậu chỉ có thể tiếp tục lắng nghe bà nói.

“Con yên tâm, bọn chị nhất định sẽ nhanh chóng thúc đẩy hôn sự giữa con và Tạ Uyên.” Giọng nói của Tô Phẩm Tuyết vang lên cùng tiếng bước chân ngày càng xa, “Con cũng cần phải tỉnh lại nhanh đi, nếu không thì—”

Câu tiếp theo của bà ta chưa kịp nói xong, tiếng mở cửa đã che mất giọng bà ta.

Tô Nguyên: “…” khi phát hiện hôn sự bị chốt lại cứ như vậy.

Dù vậy, cậu cũng không cảm thấy xúc động gì quá lớn. Trong lòng cậu hiểu rõ, cho dù Tô Phẩm Tuyết có cố thúc đẩy chuyện này thế nào đi nữa, Tạ Uyên — người liên quan còn lại — cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Tô Nguyên yên lặng lắng nghe tiếng cửa phòng khẽ khàng đóng lại lần nữa, rồi ý thức tiếp tục rơi vào hư vô.

Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở ra một chút, đúng lúc có một nữ y tá đi ngang qua, khiến cô ta có thể nhìn thấy một phần cảnh tượng bên trong.

Rõ ràng chỉ là một ánh nhìn lướt qua rất nhanh, nhưng cô y tá trẻ ấy lập tức đứng sững lại tại chỗ.

Tiếng bước chân vội vã của Tô Phẩm Tuyết khi rời đi như trùng khớp với nhịp tim đột ngột tăng tốc. Cô y tá nhìn cánh cửa đã đóng lại hoàn toàn, trong lòng bất chợt trào lên cảm giác tiếc nuối mơ hồ.

Khi nhìn thông tin bệnh nhân ghi bên cạnh, cô ta bất ngờ hiểu ra.

Thì ra người đó chính là thiếu gia nhà họ Tô nổi tiếng trong truyền thuyết.

Xuất thân từ một gia tộc thẻ bài, lại là người duy nhất trong gia tộc bị xác định không có thiên phú trở thành thẻ bài sư.

Trong xã hội mà năng lực quyết định đẳng cấp, mâu thuẫn giữa thẻ bài sư và dân thường vốn không thể tránh khỏi. Ở những người xuất thân từ thế gia thẻ bài, mâu thuẫn ấy lại càng rõ rệt.

Để đảm bảo con cháu đời sau đều là thẻ bài sư ưu tú, duy trì dòng máu thiên phú, những người trong gia tộc gần như không bao giờ kết hôn với dân thường. Chính điều đó đã tạo nên cảm giác ưu việt và kiêu ngạo trong họ.

Cũng vì thế, việc Tô Nguyên không có thiên phú càng khiến cậu trở nên nổi bật theo một cách khác thường. Đối với gia tộc, cậu là một sự sỉ nhục; còn với dân thường, cậu lại là công cụ để tấn công những kẻ xuất thân từ thế gia.

Tô Nguyên đã khiến Tô gia trở thành trò cười trong giới thế gia.

Theo một nghĩa nào đó, cậu như một vết nhơ sống, ai cũng có thể khinh thường, mỉa mai, hay buông vài lời chỉ trích.

Năm Tô Nguyên lên tám, cậu bất ngờ trở thành người thực vật. Gần như ai cũng nghĩ rằng, có lẽ cậu nên biến mất luôn như vậy. Thậm chí trong khoảng khắc cậu bị chẩn đoán chết não, mọi người đều nghĩ đầy ác ý rằng, kết quả đó là do Tô gia cố tình sắp đặt.

Nhưng Tô Nguyên vẫn được cứu sống, và được Tô gia chăm sóc tại bệnh viện.

Ban đầu, Tô gia gần như mặc kệ tình trạng của cậu, điều này cũng dễ hiểu. Việc họ vẫn để cậu tiếp tục được điều trị đã là tận tình tận nghĩa.

Họ chỉ thỉnh thoảng đến xem qua tình hình của cậu một chút.

Thế nhưng theo thời gian, thái độ của Tô gia dần thay đổi. Họ bắt đầu khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, thậm chí lo lắng. Dù biết rõ rằng Tô Nguyên tỉnh lại cũng không thể mang lại bất kỳ cống hiến nào cho Tô gia, họ vẫn kiên trì tìm cách giúp cậu tỉnh lại.

Cả tinh tế không ai hiểu nổi hành vi của Tô gia, không biết vì sao họ lại dành nhiều tâm sức như vậy cho một người đã bị cho là vô dụng như Tô Nguyên.

Đứng trước cửa phòng bệnh, nữ y tá chậm rãi thở ra một hơi thật dài.

Trước đây, cô ta cũng giống như bao người khác, luôn cảm thấy khó hiểu. Tô Nguyên đã không còn giá trị gì, nhưng sự nghi hoặc ấy đã chấm dứt ngay khi cô vừa liếc nhìn cậu một cái.

Phòng bệnh trắng toát, chàng thiếu niên nằm yên trên giường vừa yếu ớt vừa bình lặng, đôi mắt khép hờ. Tấm giường mềm bị cơ thể cậu làm lún xuống một chút, chiếc chăn trắng phủ lên khuôn mặt trắng bệch trong suốt của cậu. Khi ánh nắng xuyên qua ô cửa pha lê chiếu nhẹ vào mặt cậu, nó khiến cậu trông như một bông tuyết trắng có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Khuôn mặt ấy đẹp đến mức không thể dùng lời để miêu tả, mơ hồ có thể thấy rõ cả những mạch máu lớn như được vẽ tỉ mỉ bằng tay. Nhưng lại vô cùng mâu thuẫn, khuôn mặt gần như không có chút huyết sắc nào khiến vẻ đẹp vốn rực rỡ ấy trở nên nhợt nhạt đầy bệnh trạng. Ngay cả hàng lông mi cụp xuống cũng khiến người ta thấy xót xa bởi độ cong yếu ớt đến lạ.

Phòng bệnh đơn điệu đến mức giống như một giấc mộng trắng muốt, còn cậu thì như nàng công chúa đang chờ được đánh thức trong truyện cổ tích.

Nhưng sự chờ đợi ấy không phải là nỗi dằn vặt, mà là một vinh quang ngọt ngào.

Một giọng gọi bỗng vang lên bên tai kéo nữ y tá mơ hồ ấy khỏi dòng suy nghĩ.

Cô ta nghĩ, nếu là mình, thì cũng sẵn lòng chăm sóc cậu ấy mãi mãi.

Chưa bao giờ công chúa là người bị động chờ hoàng tử đến cứu, người nắm quyền chủ động luôn là công chúa.

Dù chỉ đang say ngủ, công chúa vẫn có thể khiến hoàng tử mê đắm sâu sắc. Và người đang khao khát cô tỉnh lại, chưa chắc đã là công chúa, mà chính là người đang nhìn cô ấy.

Tác giả có lời muốn nói:

Lén lút đẩy nhẹ bộ truyện hoàn [《Tôi luôn có thể trở thành Bạch Nguyệt Quang [Xuyên Nhanh]》].

Văn án như sau:

Tạ Nhẹ bị trói buộc bởi một hệ thống “nguyên phối”, cậu xuyên vào các tiểu thuyết, trở thành người vợ nguyên phối của nam chính.

Những nguyên phối này đều có một điểm chung — là thanh mai trúc mã thời kỳ nghèo khó của nam chính, tư chất thì bình thường, thực lực cũng không nổi bật, không chỉ thua kém dàn “hồng nhan tri kỷ” xuất hiện sau này, mà còn thường xuyên kéo chân nam chính, gây ra một đống phiền phức.

Mỗi ngày đều có vô số độc giả đòi thay đổi “nữ chính chính thức”.

[Nhiệm vụ của bạn là rút lui khỏi mối quan hệ này, để thành toàn cho anh ta và “hồng nhan tri kỷ” của anh ta.]

Tạ Nhẹ gật đầu, cậu nghĩ: nam chính chắc chắn cũng chẳng thích cậu.

Nhưng rồi trên người cậu liên tục xuất hiện những thay đổi kỳ lạ.

Ở thế giới ABO, cậu — một Beta mang gen Omega — lại biến thành một Omega tinh khiết có chỉ số tin tức tố 100%.

Ở thế giới game online, tài khoản mỹ nhân NPC do cậu điều khiển để lừa tình lại bị lộ dung mạo thật ngoài đời… đẹp gấp mấy lần NPC!

Ở thế giới tu chân, thân phận là “phế vật tư chất” đáng lẽ phải sa đọa ma đạo, thì lại bị phát hiện sở hữu “Đạo Thể Vô Thượng” – được Thiên Đạo thiên vị.

……

Cậu muốn ly hôn với nam chính — người đối với cậu si tình không dứt, cậu còn muốn tác hợp nam chính và hồng nhan — người mà nam chính lại xem như tình địch.

Tạ Nhẹ: “???”

Cuối cùng cậu phát hiện: mình luôn có thể trở thành Bạch Nguyệt Quang trong lòng toàn thế giới.

[Thế giới luôn thiên vị cậu. Mọi người đều đang chờ cậu quay trở lại.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play