Chợt vang lên tiếng cảnh báo bén nhọn lần nữa kéo Tô Nguyên từ trạng thái tự do trở về thực tại, âm thanh chói tai khiến đầu cậu ong ong, tim đập loạn cả lên.
Phòng bệnh nơi Tô Nguyên đang ở vốn nên luôn duy trì trạng thái yên tĩnh, nhưng trong khoảnh khắc này, hiệu quả cách âm vốn tốt bỗng chốc mất sạch.
Kèm theo là tần suất năng lực đặc thù của thẻ bài sư muốn bao trùm tất cả mọi người.
“Phó bản xuất hiện dao động bất thường, nghi có dị biến, xin mọi người rời khỏi khu vực phó bản!”
“Phó bản xuất hiện dao động bất thường, nghi có dị biến, xin mọi người rời khỏi khu vực phó bản!”
“Phó bản xuất hiện dao động bất thường, nghi có dị biến, xin mọi người rời khỏi khu vực phó bản!”
Giọng nữ vốn thường xuyên vang lên đầy ưu nhã trên truyền thông, lúc này lại trở nên gấp gáp cực độ. Vì để mọi người nhanh chóng tiếp nhận thông báo khẩn cấp này, cô liên tục tăng tốc giọng nói, hiếm khi phá vỡ tác phong nghề nghiệp mà vỡ giọng.
Không thể trách cô thất thố như vậy, vì thông báo này quá đột ngột, mà mỗi giây đều có vô số người đang tiến vào phó bản.
Có hai con đường để thu thập được nhiều thẻ bài. So với việc rất ít người có thể dựa vào tinh thần lực bản thân để thức tỉnh thẻ bài, thì việc vào phó bản để thu hoạch thẻ bài là lựa chọn của phần đông người chơi.
Chỉ cần nhanh chóng truyền tin dò xét được tình hình này xuống dưới, cũng có thể giúp không ít người tránh được cái chết do phó bản dị thường gây ra.
Bên ngoài không còn cãi vã, mà vì thông báo đột ngột này trở nên hỗn loạn vô cùng. Nhưng tất cả âm thanh đó đều bị cách trở, không thể truyền tới tai Tô Nguyên.
Cậu cũng chẳng thể trở lại sự tĩnh lặng xung quanh để bình ổn tâm trạng, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức bất thường, nhanh đến mức khiến toàn thân cậu tỏa ra một nhiệt độ nóng rực khác thường.
Nếu có người đứng trong phòng bệnh lúc này, hẳn sẽ thấy làn da cậu lộ ra bên ngoài phảng phất như phủ lên một lớp phấn hồng rực rỡ.
Đầu cậu càng thêm choáng váng, Tô Nguyên nghe rõ tiếng tim mình đập ngày càng lớn, não cậu bắt đầu ù lên.
Cậu mơ hồ nghĩ đến việc nhân vật chính của cốt truyện là Tạ Uyên sắp được nhắc đến, mẹ cậu không hiểu sao lại đột nhiên sốt ruột muốn đánh thức cậu dậy, còn phó bản thì chẳng chút báo trước mà xuất hiện dị biến, dường như mọi chuyện đang nhắc nhở cậu rằng——
Cốt truyện sắp bắt đầu rồi.
Ý thức dần chìm sâu như rơi vào đáy biển, rồi lại bất ngờ nổi lên sau một khoảng thời gian im lặng không rõ là bao lâu, một cảm giác nặng nề khó hiểu bao trùm lấy Tô Nguyên.
Khi ý thức mơ hồ bắt đầu hoạt động lại, cậu cảm giác mình như đang trôi lơ lửng đến một nơi nào đó.
Dưới chân chạm phải vật gì đó thật sự, kể từ khi xuyên đến thế giới này, đây là lần đầu tiên Tô Nguyên cảm nhận được mặt đất. Nhưng vì đã hôn mê quá lâu, thân thể ngủ say quanh năm khiến cậu nhất thời ngay cả động tác đơn giản như đứng vững cũng không làm được, cả người theo bản năng mềm nhũn ngã về sau.
Tuy nhiên cú ngã mà cậu đoán trước lại không xảy ra. Một lực ấm áp và dịu dàng không nhìn thấy bao quanh lấy cậu, một cảm giác quen thuộc mơ hồ và thân thiết không nói nên lời khiến nỗi hoang mang giữa cảnh vật xa lạ dần tan biến.
Có thể cảm nhận rõ ràng thân thể của mình, nhận ra mình dường như đã có thể cử động, Tô Nguyên theo bản năng muốn mở mắt ra.
Nhưng ý thức còn lờ mờ khiến cậu không chắc liệu có phải thật sự có một bàn tay đang che lấy mắt mình không.
Cảm giác mềm mại nhẹ nhàng vô cùng dịu dàng, làm người ta dễ dàng nhận ra đối phương không phải không muốn để cậu nhìn thấy xung quanh, mà là lo lắng ánh sáng đột ngột sẽ khiến đôi mắt vừa thoát khỏi bóng tối không chịu nổi.
Giống như một cỗ máy đã ngưng hoạt động nhiều năm, Tô Nguyên cảm giác năng lực bên ngoài đang từ từ khởi động lại.
Chỉ là trước khi đại não kịp nghĩ được gì, cậu đã cảm thấy một luồng lực hấp dẫn kéo cậu dịch chuyển đến nơi khác.
Tô Nguyên như bị lôi khỏi không gian đặc biệt này, mắt vẫn đang mở, nhưng ánh sáng bị ngăn cách ban nãy lại biến mất.
Mặc dù cậu đã nhận ra cần phải nhắm mắt lại, nhưng cơ thể vẫn chưa thể điều khiển mượt mà như trước, phải chậm một nhịp mới thực hiện được. Ánh sáng chói chang chưa từng có buộc mắt Tô Nguyên sinh lý phản ứng mà chảy nước mắt.
Nghiêm Chu cảm nhận được dao động của thẻ bài thì hiếm khi sững người trong giây lát.
Hắn từ trước đến nay chỉ sử dụng thẻ bài dạng đeo bên người, đây là lần đầu tiên hắn gặp một tấm thẻ bài triệu hồi.
Ánh mắt hắn dừng lại trên luồng ánh sáng trắng tượng trưng cho thẻ bài sắp hình thành, lần đầu tiên tiếp xúc với loại thẻ bài này khiến Nghiêm Chu hơi căng thẳng.
Khác hoàn toàn với yêu cầu về mức thuần thục hay kinh nghiệm như thẻ bài đeo, để phát huy được sức mạnh của thẻ bài triệu hồi, thẻ bài sư cần phải dựa vào mức độ thân thiết với sinh linh trong thẻ bài.
Điều đó cũng đồng nghĩa, lần đầu gặp mặt giữa thẻ bài sư và sinh linh trong thẻ là vô cùng quan trọng. Nếu ngay từ đầu thẻ bài sư đã để lại ấn tượng không tốt, thì thẻ bài đó rất có khả năng sẽ trở thành đồ bỏ đi.
Không giỏi giao tiếp với người khác, Nghiêm Chu vốn luôn ưu tiên những thẻ bài dạng đeo giống như công cụ vô tri. Trong khi đó, thẻ bài triệu hồi lại có chủ kiến rất mạnh mẽ.
Trong đầu hắn hiện lên cảnh những thẻ bài sư khác cẩn thận lấy lòng thẻ bài của mình, đôi mày sắc lạnh của Nghiêm Chu khẽ nhíu lại.
Lần này có vẻ hơi đen đủi, lại triệu hồi ra một tấm thẻ mang hình dạng nhân vật.
Hy vọng đối phương không phải là kiểu tùy hứng, nếu không hắn cũng chỉ có thể chuẩn bị đổi thẻ khác.
Khi nghĩ vậy, trong đầu hắn vẫn không quên lướt nhanh lại những điều cần lưu ý khi sử dụng thẻ bài triệu hồi.
Trong đó, điều quan trọng nhất chính là khoảnh khắc đầu tiên hình thành tượng thể của thẻ bài sẽ hé lộ điểm đặc biệt then chốt liên quan đến năng lực của thẻ bài, thẻ bài sư cần phải tinh tế quan sát và nắm bắt, đồng thời dựa vào đó để xây dựng mối liên kết thân mật ban đầu.
Những thông tin liên tục lướt qua trong đầu khiến nét mặt Nghiêm Chu càng trở nên nghiêm túc. Hắn hoàn toàn không ngờ được, ngay khoảnh khắc ánh sáng tan đi, điều đầu tiên hắn thấy lại là một đôi mắt trong suốt như lưu ly.
Đôi mắt hiện ra trong tầm nhìn kia thật sự rất đẹp, còn rực rỡ hơn cả viên đá quý hắn từng thấy ở nhà đấu giá vài ngày trước.
Vẫn luôn chăm chú quan sát, Nghiêm Chu rõ ràng thấy được đôi mắt ấy dần chuyển từ mơ màng đến rực rỡ có thần, sau đó——
Rõ ràng phản chiếu lại hình bóng của hắn.
Ánh sáng trong mắt đối phương lưu chuyển, cảm giác trong suốt khó tả ấy khiến đôi mắt này càng thêm cuốn hút. Dù biết loại cảm giác vi diệu như thể bản thân bị nhìn thấu ấy có thể chỉ là ảo giác, đáy lòng Nghiêm Chu vẫn khẽ lay động.
Hắn không chắc đó có phải là do mối ràng buộc giữa thẻ bài sư và thẻ bài sinh linh tạo nên không, nhưng khoảnh khắc nhìn vào ánh mắt mà như thể chỉ có mỗi hắn trong đó, trong lòng Nghiêm Chu bất chợt rung động.
Loại cảm xúc phức tạp không rõ lý do ấy khiến Nghiêm Chu, khi thấy nơi đuôi mắt của đối phương phiếm hồng rồi rơi lệ, theo bản năng cảm thấy lúng túng.
Hắn đã làm gì khiến đối phương khóc sao?
Trái tim vừa nhói lên ngắn ngủi, lý trí của Nghiêm Chu đã trở lại.
Hắn chần chừ một chút, nghĩ có lẽ đây chính là đặc điểm năng lực của đối phương, rồi cứng đờ nhưng vẫn cẩn thận đỡ lấy khuôn mặt kia, coi khuôn mặt vương lệ kia như món đồ dễ vỡ mà nhẹ nhàng nâng xuống dưới.
Khoảnh khắc làn da ướt đẫm nước mắt chạm vào tay hắn, làn hơi ấm ấy như mang theo cơn ngứa ngáy dịu nhẹ từng đợt len lỏi lan ra khắp người.
Cảm giác như có gì đó áp sát, Nghiêm Chu rất nhanh kéo giãn khoảng cách với người trước mặt, nhưng ánh mắt Hắn vẫn vô thức lướt qua hàng mi đen nhánh cong cong và gương mặt trắng nõn đến mức mơ hồ có thể thấy được mạch máu xanh nhạt kia.
Sinh linh trong thẻ bài lại có thể đẹp đến thế sao?
Ý nghĩ lỗi thời ấy vừa mới nảy ra đã bị Nghiêm Chu lập tức đè xuống. Hắn vừa cẩn thận cất nước mắt của đối phương vào bình thủy tinh đặc chế, vừa cố gắng phán đoán xem đối phương thuộc về loại phân loại nào.
Kiến thức trước đây như hóa thành bọt biển, Nghiêm Chu không tài nào phân tích ra được điều gì, đầu óc bắt đầu rối loạn, chỉ còn sót lại một nhận định duy nhất: đối phương quá đẹp, đến mức như phạm quy.
Giống như một con rối mang linh hồn xinh đẹp vừa mới được đánh thức, cảm giác chậm chạp mà lượn quanh trước mặt thẻ bài khiến Nghiêm Chu lặng thinh.
Cho đến khi loại cảm giác ấy sắp biến mất, là người không có kinh nghiệm tiếp xúc với thẻ bài triệu hồi, Nghiêm Chu mới nhẹ giọng, khách sáo hỏi, “Nước mắt của cậu có tác dụng gì không?”
Có thể nhìn thấy rõ ràng, Nghiêm Chu thấy đôi mắt đối phương mở to hơn một chút, hàng mi dài lại lần nữa cong lên phía trước, lộ ra một độ cong đáng yêu.
Cậu dường như lúc này mới chậm chạp phản ứng lại được chuyện vừa xảy ra, cũng giống như vừa phát hiện nước mắt của mình đã bị cất vào chiếc lọ thủy tinh tinh xảo. Thiếu niên vừa từ trong thẻ bài bước ra ngây người trong giây lát, không biết cảm xúc nóng bừng kia đến từ đâu, nhưng nó đã nhảy nhót trên gương mặt xinh đẹp ấy, khiến hàng mi cũng khẽ run theo tâm trạng chủ nhân.
Tô Nguyên lúc này quả thật có chút trì độn.
Ngoài việc cậu còn cần thời gian để thích nghi với thân thể sống lại, thì còn bởi vì cậu vừa tiếp nhận một số thông tin mà trước đây chưa từng được biết tới.
Tổng kết lại, chính là quy tắc hành xử của thẻ bài.
Tô Nguyên ngẩng đầu nhìn thiếu niên xa lạ trước mặt, tuy không rõ lý do là gì, nhưng việc ký kết khế ước thẻ bài với người này đã cho cậu biết rõ —— hiện giờ cậu chính là một thẻ bài của đối phương.
Tô Nguyên không quên tiếng hỏi vừa rồi đã đánh thức cậu, ý thức được cần phải trả lời trước, bèn nhẹ giọng mở miệng.
—— chắc là không có tác dụng gì.
Tô Nguyên nhanh chóng nhận ra có điều không ổn.
Cậu không nghe thấy tiếng mình.
Tô Nguyên cũng không cảm thấy cổ họng có gì khó chịu, điều đó khiến cậu sau khi mím môi thì lại thử phát âm lần nữa.
Nghiêm Chu nhạy bén nhận ra Tô Nguyên không thể nói thành lời, trong ánh nhìn chăm chú, thẻ bài xinh đẹp của Hắn đang chậm rãi và nghiêm túc nỗ lực phát âm.
Giống như một đứa trẻ mới học nói, đối phương cố gắng làm cho khẩu hình và cách phát lực của mình trở nên chuẩn xác hơn.
Điều này khiến đường cong môi đỏ thắm của đối phương bất giác rộng ra, khiến Nghiêm Chu đứng đối diện có thể rõ ràng nhìn thấy cả hàm răng và môi bên trong.
Khi ánh mắt vô tình lướt qua một khoảng phấn hồng kia, Nghiêm Chu lập tức không hiểu vì sao lại vội vàng dời ánh nhìn đi.
Sau khi thử vài lần, đối phương dường như xác định bản thân không thể nói chuyện, để báo cho Hắn biết điều này, cậu đưa tay chạm vào môi mình rồi khẽ lắc đầu.
Nghiêm Chu giả vờ như không nhìn thấy đường cong môi kia đang bị ép xuống rất nhỏ, rồi lấy giấy và bút từ bên cạnh ra.
Tô Nguyên nhận lấy giấy bút, nhưng ngay khi cậu vừa định viết gì đó, lại phát hiện từ dòng chữ còn sót lại phía trên ——
Cậu không hiểu.
Chợt nhận ra dù mình đã mơ hồ học được ngôn ngữ nói của thế giới này, nhưng lại hoàn toàn không biết viết chữ ở đây, Tô Nguyên: “.”
Tô Nguyên ngậm ngùi lắc đầu với Nghiêm Chu, bất lực nhận ra mình thất học.
Nghiêm Chu thấy khóe môi Tô Nguyên hơi chùng xuống sau biểu cảm mệt mỏi vừa rồi, liền thấy có chút buồn cười. Hắn đang định nói gì đó thì biểu cảm trên mặt chợt biến mất, nhìn về một hướng không rõ cảm xúc: “Nhanh như vậy đã đến rồi sao?”
Thực ra xung quanh không hề có động tĩnh nào, người mà Nghiêm Chu nói đến hẳn là kẻ nào đó rất bí ẩn.
Ngay khoảnh khắc Nghiêm Chu xoay người, ánh mắt Tô Nguyên chạm vào mặt dây chuyền lạnh băng đung đưa trên cổ Hắn.
Tầm mắt dừng lại nơi được khắc bằng hoa văn huyền ảo chữ ‘nghiêm’, Tô Nguyên vẫn chưa thể phân biệt được ký tự đó là gì, nhưng cậu lại cảm nhận rõ thân phận người trước mặt từ một cảm giác quen thuộc bất chợt.
Nghiêm Chu, nhân vật chính trong tiểu thuyết——
Tô Nguyên đảo mắt nhìn quanh. Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt mang sắc ảm đạm, trong đáy mắt cậu là một căn phòng đơn sơ, không hề có lấy một món đồ công nghệ cao phù hợp với bối cảnh của thế giới này, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn đơn giản, vách tường loang lổ còn có chút mốc meo, thoảng ra một mùi khó ngửi không biết là do tâm lý hay thật sự có tồn tại.
Có lẽ là do tinh thần lực được nâng cao sau khi ký kết khế ước với Nghiêm Chu, cũng có lẽ là do cảnh tượng quen thuộc đã đánh thức ký ức, Tô Nguyên nhớ ra hiện tại là tình tiết nào trong truyện.
Cậu nhìn xuống mặt đất, nơi còn vương lại chút ánh sáng lam lấp lánh của thuốc tinh thần lực.
Nghiêm Chu chọn đúng lúc này để thức tỉnh thẻ bài là có nguyên nhân.
Ngay sau khi rời khỏi phó bản, Nghiêm Chu đã nhận được một vật phẩm quý hiếm, từ đó dẫn tới bị truy sát.
Trùng hợp là lúc ấy, thẻ bài của Nghiêm Chu trong phó bản bị phong ấn, không thể sử dụng sức mạnh đã thức tỉnh. Để sống sót, Hắn buộc phải bất chấp tác dụng phụ nguy hiểm, mạnh mẽ sử dụng thuốc tinh thần lực để thức tỉnh một thẻ bài mới, mong nhờ năng lực của thẻ bài đó thoát khỏi vòng truy sát.
Tô Nguyên khẽ chau mày, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Trong cốt truyện, đúng là Nghiêm Chu đã dựa vào thẻ bài mới để nghịch chuyển tình thế.
Nhưng thẻ bài được Hắn thức tỉnh không phải là cậu.
Tô Nguyên thật ra chẳng có cảm tình gì đặc biệt với nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này.
Chỉ là, theo khế ước giữa thẻ bài sư và thẻ bài, nếu Nghiêm Chu chết tại đây, cậu với tư cách là thẻ bài cũng sẽ tiêu vong theo.
Mà khi không có thẻ bài gốc, sự sống của Nghiêm Chu chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Tô Nguyên cũng không dám đánh cược vào việc "hào quang nhân vật chính" của Hắn liệu có phát huy đúng lúc hay không.
Phương án tốt nhất, chính là cậu thay thế thẻ bài mới ban đầu, giúp Nghiêm Chu vượt qua cửa tử này.
Nhưng vấn đề là... cậu không hề có năng lực đặc biệt nào cả——
Chợt như lóe lên tia sáng trong đầu, Tô Nguyên đột nhiên ý thức được mình thực ra có một năng lực.
Cũng đúng vào khoảnh khắc đó, một nhiệt độ lạ lùng lan khắp người, khiến mặt cậu bất chợt ửng hồng.