Sầm Tễ bị anh ta làm phiền đến phát ngán, thành ra cũng chẳng để tâm đến câu “hoa bị vứt bỏ” kia rốt cuộc có ý nghĩa gì, chỉ mong anh đừng quấn riết lấy mình nữa.
Oái oăm thay, vị Thiệu tổng này lại cực kỳ phô trương. Nhiều lần còn cố tình gây trò, khiến Sầm Tễ mất mặt ngay trước mặt khách hàng trong những bữa tiệc xã giao, đến mức cuối cùng ba anh không chịu nổi, phải đích thân đuổi đi.
Ngoài Thiệu Thành Ngật, lại có thêm vài kẻ kỳ lạ khác xuất hiện, những người mà Sầm Tễ chỉ từng gặp thoáng qua trong vài buổi tiệc rượu hay thương yến.
Họ vốn là những kẻ dạo chơi trên vũ đài danh lợi, không hiểu từ bao giờ lại đeo lên cái mặt nạ thâm tình chân thành, cũng chẳng rõ vì sao chỉ mới gặp một lần đã sinh ra thứ tình cảm mãnh liệt đến khó hiểu như vậy.
Anh từng nghĩ, tình cảm phải giống như dòng suối nhỏ chảy mãi không ngừng, là sự khắc sâu từ từ, là quá trình mài giũa lẫn nhau để rồi linh hồn dần bị cuốn hút, cuối cùng hòa hợp thành viên ngọc quý rắn chắc, lấp lánh.
Không còn cách nào khác, Sầm Tễ chỉ đành trong đêm thu dọn ít đồ, rời đi nghỉ phép.
Anh đặt chân đến những vùng sa mạc mênh mông, để sự hùng vĩ và kỳ diệu của thiên nhiên gột rửa đi những ngày qua đầy mệt mỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play