Lão gia tử nghe xong lời Lâm Võ nói không những không vui vẻ, ngược lại tâm trạng càng thêm u uất, khổ sở. Hai đứa cháu nội và đại phòng đã hoàn toàn ly tâm. Điều này khiến ông muốn giúp đại phòng nói vài lời hay, cầu tình nhưng lại không mở miệng được.
Cháu nội thà để bạc ở chỗ Lữ dược sư cũng không giao vào tay họ, điều đó chứng tỏ căn bản là không tin nhị lão và đại phòng, không muốn để ông ấy đi trợ cấp cho đại phòng.
Nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt , nhìn đại nhi tử không biết cố gắng, đại tôn tử tử khí trầm trầm, không có sức sống, ông già nửa bước vào quan tài cũng lo lắng suông lực bất tòng tâm.
Lão gia tử há miệng, một lúc lâu sau mới thốt ra lời: “Vị Bạch công tử kia thật sự là cữu cữu của các ngươi sao? Vậy sao lại lâu như vậy mới tìm đến?”
Lâm Võ ngẩng đầu nhìn gia gia, kinh ngạc trước sự nhạy bén của ông. Hắn không biết lúc trước cha và mẹ có thổ lộ gì trước mặt gia gia không, bất quá cho dù gia gia đã biết sự thật thì có thể làm gì?
Việc gia gia hiện tại ước thúc ràng buộc nãi nãi và đại bá là đúng. Nếu không, một khi họ làm gì, hắn không tin Bạch cữu cữu sẽ còn nhớ đến ơn dưỡng dục ca ca một thời mà Lâm gia đã làm, mà nương tay.
Có một số việc Lâm Võ không muốn nghĩ nhiều, nhưng không có nghĩa là hắn không nhìn thấu. Từ khi cha mẹ qua đời, hắn cũng nhanh chóng trưởng thành, không còn là đứa trẻ thiên chân vô tri.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play