Tang Mặc cũng xin nghỉ, hai người một trước một sau đi xin nghỉ, lý do đều là về quê, đội trưởng Hoàng rất sảng khoái mà đồng ý. Mấy ngày nay, Tang Mặc lâu lâu lại đưa cá, ông ấy cũng không muốn nhận đâu, nhưng cá thật sự rất ngon.
Ông ấy không nhịn được mà bị mê hoặc, thật là xấu hổ.
Há miệng mắc quai, đội trưởng Hoàng chỉ phải quan tâm hai người này hơn một chút, cũng may Tang Mặc và Phương Đường đều không phải người hay gây chuyện, ngoài việc Phương Đường hơi lười làm việc một chút ra thì những cái khác đều khá tốt.
Buổi tối trước một ngày xuất phát, Phương Đường làm một bữa tiệc lớn, Tang Mặc bắt được thỏ hoang ở trên núi nên đã nấu một nồi to, còn chưng cá, xào rau xanh, lại nấu một nồi cơm tẻ, còn phong phú hơn cả bữa cơm tất niên của rất nhiều nhà.
Tang Mặc còn lấy ra một lọ rượu, là bác gái Vu cho, thứ mà người ở xưởng rượu không thiếu nhất chính là rượu, là rượu cao lương có số độ rất cao, hương vị rất không tồi. Hai ông cụ đều thích uống rượu nên khi nhìn thấy rượu thì đôi mắt đều tỏa sáng.
“Thằng ranh này, cháu có rượu mà sao không sớm lấy ra hả, thằng nhãi thối này!”
Ông cụ Phương đoạt lấy, mở nắp bình ra rồi ngửi ngửi, vẻ mặt say mê. Đã bao nhiêu năm nay ông không được uống rượu ngon rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT