Anh ta không giống Triệu Vỹ Kiệt, mỗi ngày nằm trên giường cũng đều không lo ăn uống, trong nhà sẽ gửi tiền gửi đồ. Nhà anh ta không thể trông cậy được dù chỉ một xu nào nên anh ta chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Trương Kiến Thiết thở dài, mạnh mẽ vực dậy tinh thần đi nấu cơm, anh ta không kết nhóm cùng với những người khác, bởi vì anh ta ăn uống ít, ăn cũng không nhiều lắm, kết nhóm với người khác sẽ không có lợi nên vẫn luôn tự làm.
“Vĩ Kiệt, ngày mai tôi đi lên thị trấn, có muốn tôi mang đồ gì cho hay không? Khụ khụ……”
Trương Kiến Thiết tiến đến mép giường Triệu Vỹ Kiệt, hỏi vẻ lấy lòng.
Lần trước mang giúp điểm tâm, mỗi loại anh ta đều lén lấy một chút, Triệu Vỹ Kiệt không hề phát hiện ra. Nhưng điểm tâm mà anh ta lén lấy đó được anh ta giấu kín mít, mỗi ngày ăn một chút, sau khi ăn được vài ngày thì cuối cùng cũng hết rồi.
“Cách tôi xa một chút, đừng truyền nhiễm cho tôi!”
Triệu Vỹ Kiệt phiền chán mà trừng mắt nhìn anh ta, nước miếng đều ho lên mặt anh ta rồi, tất cả đều là virus.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT