Có lẽ là bởi vì họ ghen ghét, ghen ghét vì mỗi tháng bà cháu nhà cô đều có mười đồng. Dân quê quanh năm suốt tháng cũng không kiếm nổi đến mười đồng, cho nên cô và bà nội sinh sống ở quê còn tốt hơn cả đại đội trưởng. Vì vậy người toàn thôn đều vô cùng ghen ghét.
Xét đến cùng, vẫn là do cha Phương. Nếu ông ta chăm về quê một chút, xây dựng quan hệ tốt với người ở quê thì cũng không đến mức như vậy.
Cha Phương là người chết vì sĩ diện, còn cô cũng có lòng dạ hẹp hòi. Thật vất vả mới rời khỏi nông thôn, nên ông ta coi nông thôn là một sự sỉ nhục, còn ghi hận chuyện người ở quê bắt nạt ông ta và mẹ mình trước kia, mấy năm nay dường như không muốn trở về quê nữa. Nhưng cha Phương lại quên mất rằng ở quê ông ta vẫn còn có mẹ và con gái, có thể thấy được người này vô cùng bạc bẽo ích kỷ.
Tang Mặc nhăn chặt mày, trong đầu tự động xuất hiện một bức ảnh, một đám người hung thần ác sát, vây Phương Đường ở giữa, từng khuôn mặt đáng ghét ghê tởm, còn Phương Đường lại nhỏ yếu bất lực, nước mắt lưng tròng.
“Vậy tôi đi về cùng cô.”
Tang Mặc buột miệng thốt ra, chẳng may Phương Đường xảy ra chuyện thì lương tâm của anh sẽ bất an, dù sao cũng là người cùng hợp tác nên anh phải chịu trách nhiệm.
Mặt Phương Đường giãn ra cười, trong mắt đều là ánh sáng: “Tang Mặc, cảm ơn anh!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT