Nước mắt Phương Đường chảy ào ào giống như vòi nước bị mở ra, hệ thống tự tính giờ cho cô: “Năm phút, còn lại năm phút, kiên trì!”
“Lau nước mắt đi.”
Tang Mặc móc chiếc khăn tay ô vuông màu xanh từ trong túi ra, muốn lau nước mắt cho Phương Đường. Quần áo anh đều ướt hết rồi, nếu cứ tiếp tục khóc thì chắc là anh phải đi tắm mất.
Khó trách trong sách nói phụ nữ được làm từ nước, quả nhiên là vòi nước.
“Tang Mặc, anh đừng nói cho người khác, được không?”
Phương Đường ngẩng đầu, nhu nhược đáng thương mà nhìn anh, trong mắt lấp lánh ánh nước, giống như nai con bị chủ nhân vứt bỏ, làm người ta không tự chủ được mà sinh ra cảm giác muốn bảo vệ cô.
Tang Mặc không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.
Anh biết Phương Đường đang băn khoăn cái gì, nếu chuyện đêm nay truyền ra ngoài, người trong thôn sẽ không thương xót gì Phương Đường mà còn sẽ nói cô không kiềm chế quyến rũ lưu manh, rất nhiều người đều có cái lý luận “ruồi bọ không đậu vào quả trứng không bị nứt”, cảm thấy người bị hại cũng là người có tội.
Nếu không thì vì sao có nhiều phụ nữ như vậy, mà lưu manh không tìm người phụ nữ khác mà chỉ tìm cô để hại?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT