Buổi tối, cha Phương và mẹ Phương nằm trên giường bàn chuyện. Mẹ Phương căm phẫn nói: “Không thể để con nhóc chết tiệt đó làm càn. Nếu nó muốn gì được nấy thì trong nhà còn sống được sao?”
“Ngày mai bà đi mua bột sữa lúa mạch, kiếm thêm tem phiếu, gửi bưu điện đi.” Cha Phương nói.
“Tiểu Hoa còn chưa được ăn bột sữa lúa mạch, chỉ gửi tem phiếu thôi là đủ rồi, một đứa con gái như nó tiêu được bao nhiêu.” Mẹ Phương không nỡ.
Những năm nay nhà họ Phương vốn dĩ không dư dả, không tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Ban đầu, sau khi Phương Đường xuống nông thôn, bớt đi một miệng ăn, trong nhà cũng dư dả ra không ít. Nhưng bây giờ, con nhóc chết tiệt này còn ăn nhiều hơn cả khi ở nhà, làm sao họ còn có thể sống qua tháng ngày tiếp theo được chứ?
Cha Phương trừng mắt, quát: “Đừng vì chuyện nhỏ mà bỏ lỡ chuyện lớn, chỉ một năm thôi. Đợi đến lúc Đường Đường và Triệu Vỹ Kiệt kết hôn là được.”
Nghĩ đến những lợi ích mà nhà họ Triệu hứa hẹn, mẹ Phương cũng im bặt, một lúc sau mới bực bội nói: “Đợi con nhóc chết tiệt này về, tôi mắng chết nó!”
Phương Đường không hề biết chuyện xảy ra ở nhà. Cô viết thư chỉ để trút giận, cũng là muốn thăm dò một chút, xem cha mẹ tốt của cô có thể hào phóng đến mức nào.
Hai cái giò heo đó, cô muối một cái, còn một cái bị Tang Mặc mang lên trấn bán. Ở trên trấn có một nhà máy rượu quốc doanh, Tang Mặc tìm đến cổng nhà tập thể của cán bộ công nhân viên nhà máy rượu. Công nhân nhà máy quốc doanh lĩnh lương không thiếu tiền, chỉ thèm thịt. Thịt của Tang Mặc không cần phiếu thịt, chẳng mấy chốc đã bán hết. Một số người không mua được còn hỏi anh lần sau sẽ bán vào lúc nào.
“Khó mà nói trước được. Khi nào cháu săn được thú rừng sẽ lại lên đây bán.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT