Bạch An Kỳ cười lạnh, cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa, nói: “Cần gì phải khuyên bảo. Là do cô ta tự tìm đường chết thì trách ai được. Trách bản thân cô ta ngu ngốc, làm sao phải ngăn cô ta đi tìm chết!”
Trương Vệ Hồng khuyên nhủ: “Phương Đường cũng đã cứu cô, điều đó cho thấy cô ấy vẫn còn quan tâm đến tình cảm bạn bè. Cô cư xử tốt với cô ấy một chút, biết đâu lại có thể trở thành bạn tốt.”
“Ai muốn trở thành bạn tốt với cô ta chứ? Bạn bè tôi có rất nhiều. Phương Đường cô ta là cái gì mà có thể được làm bạn bè với tôi chứ?”
Bạch An Kỳ tức giận, thậm chí còn giận chó đánh mèo đến cả Trương Vệ Hồng, chỉ vào mặt cô ta và mắng: “Cô nghĩ mình là ai hả? Ngày nào cũng khuyên bảo cái này khuyên nhủ cái kia để khoe khoang cô vô cùng vĩ đại, và tôn lên rằng chúng tôi rất tầm thường phải không. Hừ. Chuyện của tôi không cần cô quan tâm!”
Cô ta vô cùng chán ghét loại người như Trương Vệ Hồng này. Cô ta luôn cho rằng bản thân mình là cán bộ, mỗi ngày đều chỉ cái này dạy cái kia. Quạ đen không nhìn thấy được bản thân mình xấu. Hiện tại, Bạch An Kỳ cảm thấy Trương Vệ Hồng là người đáng ghét thứ hai.
Phương Đường là số một.
Vị trí mãi mãi không thay đổi.
Sắc mặt Trương Vệ Hồng trắng bệch, ngượng ngùng đến mức muốn tìm khe đất chui vào. Cô ta chưa bao giờ bị người khác nhục mạ như vậy. Bạch An Kỳ cũng quá kiêu ngạo rồi.
Cô ta chỉ hy vọng mọi người ở trong ký túc xá hòa thuận sống chung với nhau. Êm ấp hòa hợp thì có gì sai?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play