Phương Đường về đây rồi nhanh chóng phải đi lên thị trấn để bắt xe lửa nên đi sớm một chút. Cô đưa phong bao lì xì cho mấy đứa nhỏ. Mỗi đứa được hai tệ, tất cả có năm đứa trẻ con.
Mọi người trong gia đình chú ba đều không lấy, Phương Đường kéo Tang Mặc rời đi. Hiện tại cô vẫn còn thừa tiền, trước đây hai vợ chồng chú ba đã chăm sóc cô với bà nội rất tốt. Một chút phong bao lì xì này không đáng là bao, hơn nữa nhà cũ của cô vẫn còn ở chỗ này. Nếu không có ai trong làng ở thì vẫn cần có người trông coi.
Nếu không những người khác trong làng lại có ác ý. Có chú ba phụ trách thì những người đó không dám làm bậy.
Thím ba cầm theo một bao tải đuổi theo, bên trong là các loại rau khô mà bà ấy đã phơi và cả thịt xông khói. Bà ấy muốn đưa cho Phương Đường mang đi ăn, nhưng họ đã đi xa. Phương Đường còn quay đầu lại vẫy tay với bà ấy.
“Nếu không chịu được ăn uống ở bên ngoài thì lập tức về nhà nhé!” Thím ba không khỏi vẫy tay.
“Được!”
Phương Đường đáp lại, nước mắt lại tuôn rơi. Cha mẹ cũng chưa bao giờ nói với cô những lời như thế này, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân là người không có cội nguồn. Bây giờ cô mới hiểu được rằng cô vẫn luôn có cội nguồn. Ngôi làng này chính là cội nguồn của cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play