Sau đó, tiếng xấu của cha Phương lan xa ở quê, nói ông ta vong ơn bội nghĩa, không có lương tâm. Những lời này đều do ông chú Phương truyền ra, nhưng những lời này cũng không sai chút nào, cha Phương chính là loại người như vậy.
Phương Đường cười, không nói gì. Ông chú Phương này sẽ là trợ thủ đắc lực của cô, nhưng cô phải tính toán thật kỹ một chút, tặng cho người nhà thân yêu một món quà lớn.
Sau khi chào tạm biệt mấy ông chú và mấy bà thím, Phương Đường dẫn theo Tang Mặc về nhà cũ của mình, bỏ hoang ba năm, đoán chừng cũng không thể ở được nữa.
Quả nhiên, nhà cũ không có hơi người, trong sân mọc đầy cỏ dại. Phương Đường mở cửa, phát ra tiếng kẽo kẹt, một mùi ẩm mốc xông vào mũi. Trên xà nhà đầy mạng nhện, ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ cũ nát, từng tia sáng chiếu vào, bụi bay mù mịt.
Trong phòng khách có bày một cái bàn Bát Tiên, hai bên là ghế. Lúc rảnh rỗi, bà nội sẽ ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Bởi vì bà nội nhiệt tình hiếu khách nên người trong thôn đều thích đến nhà chơi. Trong ấn tượng của Phương Đường, ngày nào ngôi nhà cũng rất náo nhiệt. Bà nội cũng sẽ đun sẵn nước sôi, có người đến là pha trà, đặc biệt nhiệt tình chu đáo.
Phòng khách vốn náo nhiệt ngày xưa, giờ đây vắng lặng, trở thành thiên đường của cỏ dại và côn trùng. Phương Đường khịt mũi mấy lần, cảm thấy hai mắt cay cay, cô thật sự rất nhớ bà nội.
“Bà nội thích nhất là ngồi ở đây, kể chuyện cho em nghe.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT