Tiếng khóc non nớt của đứa trẻ mới chào đời vang vọng khắp trời, tựa ánh dương vừa ló dạng, xuyên thủng tầng tầng mây đen, xua tan làn khói u ám bao phủ khắp Thái Hành biệt cung.
Nam nhân đôi tay run rẩy, ôm lấy hài nhi còn nhăn nhúm trong ngực, như thể đang ôm cả gia tài trân quý nhất thế gian.
Tiêu Tắc Lưu mắt đỏ hoe, tay run lẩy bẩy, đây là đứa con mà hắn và Dửu Nhi đã mong mỏi suốt bao tháng ngày.
Những ngày điên cuồng tự hủy, những đêm đau đớn tưởng chừng không qua nổi vì ngũ thạch tán tàn phá, chính là nhờ tình yêu với thê tử và niềm hy vọng về đứa con này đã nâng hắn dậy hết lần này tới lần khác, qua từng đêm dài tăm tối.
Hắn nghẹn ngào, cố nuốt xuống nỗi chua xót đang dâng lên nơi cổ họng, đưa đứa trẻ về phía muội muội đang nằm trên giường, giọng run run, xúc động khôn cùng:
“Dửu Nhi, ngươi xem, đây là hài tử của chúng ta là một tiểu nam hài.”
“Từ ngày đầu tiên biết đến sự tồn tại của nó, ta đã luôn suy nghĩ nên đặt tên gì, nhưng vẫn chưa có cái nào vừa ý. Giờ ta nghĩ ra rồi, hay là đặt tên con là Chính Ý, được không?”
An Kim mỏi mệt nằm trên giường, thoáng thấy đứa trẻ thì khẽ nở nụ cười, môi mấp máy không thành tiếng lặp lại hai chữ: “Chính Ý”.
Chữ “Chính Ý” – chính là sự đồng lòng, là tâm ý giao hòa giữa cha mẹ, cũng là minh chứng cho tình yêu dạt dào dành cho đứa trẻ này.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT