Ngày thứ hai, quả nhiên Ám Vệ không đến.
Có lẽ hắn biết Tiêu Tắc Lưu đã gần như phát cuồng, mục đích đã đạt, liền dần giảm hẳn tần suất bỏ thuốc. Nhưng bệnh trạng của Tiêu Tắc Lưu lại không hề thuyên giảm, mà ngày một trầm trọng.
Thân thể hắn đã sinh ra sự lệ thuộc mãnh liệt vào ngũ thạch tán, muốn hoàn toàn thoát khỏi khống chế của thứ thuốc này, chỉ có thể dựa vào bản thân kiên trì vượt qua, mà quá trình ấy, chẳng khác nào một hồi khổ hình.
Chỉ cần ngừng dùng thuốc, toàn thân hắn sẽ ngứa ngáy như có trăm ngàn con sâu gặm cắn đến tận xương tuỷ. Hắn kéo tay An Kim, định giằng lấy chút thức ăn có trộn thuốc, giọng khản đặc đến gần như vỡ vụn:
“Dửu Nhi, ta chỉ ăn một chút thôi… một chút thì chắc không ảnh hưởng gì lớn…”
An Kim mím môi, không nỡ nhìn hắn như thế, bèn nhắm chặt mắt, kiên quyết quay đi, rồi lại một lần nữa trói chặt hắn vào cột.
Tiêu Tắc Lưu không phản kháng, chỉ nắm chặt hai tay thành quyền, để mặc nàng buộc mình, thân thể co giật đến mức cơ bắp cứng đờ, như thể từng đốt xương đều bị nghiền nát, hơi thở cũng dần trở nên dồn dập, khó khăn.
Mỗi một lần phát tác đều dài dằng dặc và đau đớn đến cực độ. Đến cuối cùng, tóc hắn ướt đẫm mồ hôi, môi tái nhợt, từng lớp da rộp lên do cắn chặt đến bật máu.
An Kim bưng một chén trà, nhẹ nhàng giúp hắn làm dịu đôi môi khô nứt.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT