Hậu cung không con thì cả đời chỉ còn biết trông vào hoàng đế để sống vinh hoa phú quý. Các nàng tất nhiên đều hy vọng hoàng thượng sống thêm được ngày nào hay ngày đó. Nếu không, hoặc bị tuẫn táng, hoặc buộc phải gác kiếm vào chùa, sống cuộc đời lặng lẽ thê lương.
Tiêu Tắc Lưu đáy mắt thoáng hiện vẻ u buồn:
“Phụ hoàng là thiên tử, có long khí hộ thể, tất nhiên sẽ vượt qua kiếp nạn này.”
Nghe câu nói có vẻ sáo rỗng ấy, trong lòng Gia Tần tràn ngập tuyệt vọng, suýt chút nữa ngã quỵ ngay trước mặt cung nhân.
“Người đâu, đưa Gia Tần hồi cung nghỉ ngơi.”
Đợi tất cả mọi người trong điện lui xuống, sắc u buồn trên mặt Tiêu Tắc Lưu cũng tan biến. Hắn lặng lẽ đứng bên mép giường, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tiều tụy của phụ hoàng, người đã già đi rất nhiều.
Giờ đây, ông giống như một con sư tử già, thân thể suy nhược, dường như toàn bộ sức sống đều bị rút cạn. Hơi thở mong manh như ngọn đèn trước gió, lúc nào cũng có thể vụt tắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT