Hai người đang trò chuyện kia thở dài vài tiếng rồi cũng rời đi.
Chỉ còn lại Phong Nghiêm như một con rối gỗ, lặng lẽ đứng đó nhìn di ảnh được treo cao, cả người giống như một vũng nước chết, dù là trung tâm của mọi lời bàn tán cũng không hề có chút phản ứng.
Rất lâu sau, hàng mi dài và dày kia mới khẽ run lên, anh ngẩng mắt lên, xuyên qua khung ảnh lạnh lẽo, đối diện với ánh mắt đã vĩnh viễn ngưng đọng lại của họ.
Trong bức ảnh đen trắng, người phụ nữ cười dịu dàng, chân mày cong cong, tràn đầy yêu thương, giống hệt như lúc còn sống từng nhẹ nhàng gọi anh “Tiểu Nghiêm, Tiểu Nghiêm.”
Người đàn ông bên cạnh thì trầm mặc, không hay cười, nhưng mỗi khi anh phát điên, không khống chế được mà tự làm tổn thương mình, ông luôn là người nghiêm mặt lại, siết chặt anh vào lòng.
Người ta nói là lỗi của anh, là anh hại chết tất cả mọi người.
Chân Phong Nghiêm bỗng chốc mềm nhũn, chỉ cảm thấy đất trời bắt đầu xoay tròn, đủ loại âm thanh hỗn tạp tràn vào tai như sóng dữ dội, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều đau đớn đến mức tê dại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play