“ Phong tiên sinh, ba mẹ của cô Lục đến rồi, nói là muốn gặp cô ấy.” Vệ sĩ gõ cửa, ra hiệu với người bên trong.
Phong Nghiêm vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hai tay đang xoắn một lọn tóc của Lục Miểu Miểu giữa ngón trỏ và ngón giữa, hoàn toàn không quan tâm lời của vệ sĩ, rõ ràng là mái tóc của cô thu hút anh hơn.
Mái tóc đen óng ánh, mượt mà như lụa hảo hạng, quấn chặt lấy những ngón tay Phong Nghiêm, trông vô cùng thân mật hiển nhiên là anh rất thích cảm giác này.
Chỉ là tiểu miêu của anh sao lại bệnh lâu như vậy? Khi nào anh mới có thể đưa cô về nhà?
Phong Nghiêm có chút bực bội, úp mặt vào cổ Lục Miểu Miểu, để hương thơm trên tóc cô thay thế mùi thuốc khử trùng khó chịu quanh quẩn trong mũi.
Lục Miểu Miểu liếc nhìn Phong Nghiêm, thấy anh không định phản ứng gì với lời của vệ sĩ, liền hiểu rằng quyết định là ở cô. Trầm ngâm một lát, cô vẫn lên tiếng: “Vào đi.”
“Miểu Miểu!” Lục Quân và Trương Chi Dung xách theo bao lớn bao nhỏ bước vào, vẻ mặt đầy lo lắng.
Lục Miểu Miểu nhìn thấy dáng vẻ chân thành xúc động của họ chỉ cảm thấy buồn cười, cô lạnh mặt hỏi: “Các người đến đây làm gì?”
Phong Nghiêm lúc này cuối cùng cũng nhận ra có người đến, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, lông mày nhíu chặt, rõ ràng là không hoan nghênh người tới.
Trương Chi Dung và Lục Quân đang định lên tiếng thì lại bị ánh mắt đen kịt, vô cảm của Phong Nghiêm dọa sợ ánh mắt đó như thể trong mắt anh họ không phải là người sống.
Trương Chi Dung huých khuỷu tay vào chồng, Lục Quân mới giật mình phản ứng, cười lấy lòng: “Con nói gì thế, ba nghe nói con bệnh nên tới thăm con mà.”
Lục Miểu Miểu nghe vậy cười lạnh:
“Hồi đó con sống chết đòi rời khỏi nhà họ Phong, sao ba không nói tới thăm con? Mấy hôm trước con nằm ở bệnh viện Nhân Dân, sao ba không tới thăm? Sao vừa quay về nhà họ Phong, các người như đánh hơi được mùi, lập tức chạy tới?”
Lục Quân và Trương Chi Dung bị nói đến mặt lúc xanh lúc trắng, lén liếc Phong Nghiêm một cái thấy anh không nổi giận, mới thở phào.
“Con bé này, sao ăn nói khó nghe vậy, ba là lo cho con, nếu không phải ba báo cho Phong tiên sinh thì con sao được chữa trị tốt thế này?” –Ông ta nói xong còn lén nhìn Phong Nghiêm một cái, như thể chờ được khen ngợi.
Đáng tiếc là Phong Nghiêm chỉ tiếp tục chăm chú dùng ngón tay vuốt tóc Lục Miểu Miểu, hoàn toàn không nhìn lấy một cái.
Lục Miểu Miểu nghe xong liền hiểu ngay không lạ gì mà Phong Nghiêm đến nhanh như vậy, thì ra là bọn họ lén thông báo.
Lửa giận dâng trào từ tận đáy lòng, cô không quan tâm việc động mạnh sẽ làm sưng chỗ cắm kim, cầm lấy giỏ trái cây Lục Quân để trên tủ đầu giường ném mạnh: “Cút! Cút ra ngoài! Đừng để tôi nhìn thấy các người nữa!”
Nếu nói cô sợ và oán hận Phong Nghiêm, thì với hai kẻ mặt dày này, cô thật sự hận thấu xương. Lục Miểu Miểu kích động, thở dốc, nghẹn ở cổ họng đến mức không lên được hơi.
Sắc mặt Phong Nghiêm lập tức tối sầm lại hai người này làm tiểu miêu của hắn không vui rồi.
“Miêu Miêu nói, cút đi. Không nghe thấy à?” Anh lạnh lùng nói, đôi mắt đen nhánh tràn đầy bão tố mà người thường như Lục Quân, Trương Chi Dung không thể hiểu nổi, nhưng bản năng lại khiến họ rùng mình ớn lạnh.
Mãi đến khi hai người đó rời đi, Lục Miểu Miểu mới bình tĩnh lại, cô dựa vào đầu giường thở dốc, mắt đỏ hoe, yếu ớt như một con búp bê thủy tinh dễ vỡ.
Phong Nghiêm không hiểu sao tiểu miêu lại đột nhiên nổi giận như vậy, anh nhìn nước mắt trượt xuống má cô, muốn đưa tay ra lau.
Nhưng Lục Miểu Miểu khẽ run lên, vô thức quay đầu tránh khỏi bàn tay Phong Nghiêm.
Phong Nghiêm cảm thấy có chút khó chịu tiểu miêu của anh vẫn không thích anh, rõ ràng anh đã làm theo những điều trong sách dạy: cho cô không gian tự do, chuẩn bị cho cô ngôi nhà ấm cúng thoải mái, nấu đồ ăn cô thích…
Thế mà cô vẫn không thích anh? Sách… đúng là gạt người.
Phong Nghiêm không thích luồng khí u ám đang bao quanh cô lúc này, tiểu miêu của hắn phải có đôi mắt cong cong lấp lánh, không phải tràn đầy nước mắt như bây giờ.
Sao nhìn thấy cô buồn, tim anh lại thấy nặng nề như vậy?
Lần đầu tiên Lục Miểu Miểu nhìn kỹ Phong Nghiêm đến vậy tóc mái phía trước hơi dài, che đi một nửa ánh mắt khó đoán sau đó, không nhìn rõ cảm xúc. Sống mũi cao, ngũ quan sâu sắc, đuôi mắt hơi nhếch lên, khí chất lạnh lùng và sắc bén.
Đôi môi mỏng luôn mím lại, ngoại trừ khi đối mặt với cô, hiếm khi mở miệng nói chuyện.
Trước đây cô luôn cố chấp cho rằng chính vì Phong Nghiêm đưa cô rời khỏi cha mẹ nên họ mới lạnh nhạt, không còn yêu cô. Nhưng giờ xem ra… tình yêu của họ ngay từ đầu đã dựa vào sự ưu ái mà Phong Nghiêm dành cho cô.
Và cuối cùng quay đi quẩn lại bên cạnh cô chỉ còn lại anh người đàn ông mà cô từng xem là khởi nguồn của mọi ác mộng, là kẻ điên cố chấp đã thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời cô?
Từ khi nào, cô bắt đầu cảm thấy Phong Nghiêm đáng sợ?
Lục Miểu Miểu lờ mờ nhớ lại thời thơ ấu, khi đó cô mới vừa đến nhà họ Phong không lâu…