Ở đây không có mấy hoạt động giải trí, điện thoại thông minh cũng không phát triển như kiếp trước, nên cô chán đến mức bắt đầu lục lọi đống đồ chơi kỳ lạ mà trước đó Phong Nghiêm đã chuẩn bị cho mình.
Có lẽ vì cơ thể nhỏ đi, trí óc cũng bị ảnh hưởng bởi hormone và dopamine trong cơ thể, thế nên đối mặt với đống đồ chơi đó, cô lại cảm thấy có chút thú vị?
Ánh nắng gay gắt dần rút lui, chỉ còn lại ánh chiều tà dịu nhẹ vương chút hơi ấm.
Lục Miểu Miểu ngồi bên cửa sổ sát đất, chăm chú ghép từng mảnh trong bức tranh xếp hình cỡ lớn, từng mảnh vụn đủ màu vương vãi đầy đất, hoa mắt chóng mặt mà vẫn chưa ghép được bao nhiêu.
Cô gái nhỏ cau mày, trông có vẻ hơi khó khăn. Bức tranh này Phong Nghiêm mua là loại lớn nhất, hơn hai ngàn mảnh, cô ghép cả buổi chiều mà mới được một góc nhỏ, hơn nữa còn thiếu một mảnh ở giữa.
“Miếng đó đâu rồi nhỉ?” Lục Miểu Miểu vừa lật tìm đống mảnh ghép với đủ hình thù lồi lõm mà trông chẳng khác nhau là bao, tìm một lúc đã muốn bỏ cuộc.
Lúc này, Phong Nghiêm người nãy giờ ngồi yên lặng quan sát Lục Miểu Miểu chơi đùa bỗng lên tiếng: “Bên tay phải, góc trong cùng.”
Vừa rồi lúc Lục Miểu Miểu đang chơi, Phong Nghiêm không làm phiền, chỉ yên lặng ngồi đó như một khúc gỗ, ánh mắt luôn dõi theo từng cử động của cô. Thấy cô bị đống mảnh ghép làm cho luống cuống tay chân, đôi mắt đen của anh vô thức hiện lên một nụ cười nhẹ.
Có lúc cô mải mê đến quên mất bên cạnh mình còn có một người đang ngồi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play