Một dì đi ngang qua không nhịn được mà lên tiếng:
“Cậu trai trẻ, sao không dỗ bạn gái đi? Khóc thế kia nghe mà tội nghiệp. Chia tay cũng chỉ là tạm thời thôi, có duyên thì chẳng đi đâu được đâu.”
Sau khi khóc lóc trút hết cảm xúc, Lục Miểu Miểu mới bàng hoàng nhận ra đây là sân bay, nơi công cộng, thế mà cô lại khóc như một đứa ngốc. Lời khuyên nhủ của dì kia khiến ngày càng nhiều người xung quanh cũng tham gia an ủi.
Nghe từng câu từng lời của đủ mọi lứa tuổi, lòng cô thấy ấm áp nhưng cũng ngượng chết đi được. Cô đành chôn mặt vào sau lưng anh, tự lừa mình lừa người, không dám ngẩng đầu lên.
Phong Nghiêm nhìn thoáng qua vành tai đỏ bừng của cô, biết ngay là cô đang xấu hổ.
“Cháu biết rồi, cảm ơn dì.” Giọng anh lạnh nhạt nhưng không mất lịch sự.
“Ừ ừ, thế mới đúng chứ.” Dì gật gù hài lòng, cảm thấy lớp trẻ bây giờ vẫn biết nghe lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play