Anh đang cố nói với cô rằng, anh không còn là cái người điên cuồng và bệnh hoạn như trước nữa, bây giờ anh rất bình thường rồi, nên cô không cần phải sợ hãi hay tránh né anh.
Nhưng lời này lọt vào tai Lục Miểu Miểu lại giống như một sự phủ nhận về đoạn tình cảm đã từng có giữa hai người. Anh không còn là chàng trai từng ngốc nghếch chạy theo cô, trong mắt trong lòng chỉ có mỗi cô nữa rồi.
“Ừ, em biết rồi.” Lục Miểu Miểu che giấu đi cảm giác mất mát, cố nặn ra một nụ cười rồi gật đầu.
“Ừm.” Ánh mắt Phong Nghiêm dừng lại nơi khóe môi cô còn vương chút sữa trắng, anh cố gắng dời ánh nhìn đi chỗ khác, giọng trầm khàn.
Lục Miểu Miểu âm thầm thở dài trong lòng, từ sau khi gặp lại đến giờ, anh cứ lạnh nhạt như vậy, cái kiểu “ừ” cụt lủn của anh xuất hiện ngày một nhiều, giống như không muốn nói chuyện với cô chút nào.
Nếu thật sự không muốn nói chuyện, sao còn cứ khăng khăng đòi đi theo cô? Là do cô nói không cần anh đi cùng, nên anh mới miễn cưỡng tới vì nể mặt chú sao?
Cô cứ thế vừa đi vừa tự suy diễn, cuối cùng cũng lấy hết can đảm lên tiếng: “Anh với Tống Tư Tư—”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play