Sau khi đến nước A, khẩu vị của Lục Miểu Miểu trở nên kém hẳn, cô không quen với cách ăn uống ở đây, lại suốt ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm, chẳng có thời gian đi đến các nhà hàng Trung Quốc bên ngoài. Hai năm nay, cân nặng của cô còn nhẹ hơn cả lúc ở bên Phong Nghiêm.
May mà sau này trong trường có mở một nhà hàng mới, khẩu vị lại hợp với cô một cách bất ngờ. Cô không còn phải khổ sở uống súp kem nấm hay ăn mấy món bít tết còn rỉ máu mỗi ngày nữa.
“Đi thôi đi thôi, đừng ước điều gì nữa.” Giọng cô xa dần khi bước đi.
Phong Nghiêm ngửa đầu tựa vào sau gốc cây ngô đồng, hàng mi dài rũ xuống như cánh quạ. Tuyết rơi lả tả phủ đầy trên người anh, anh buồn bã nghĩ: Cô không dám về nước, có phải vì anh không? Cô sợ đến mức ấy, chỉ vì không muốn gặp lại anh sao?
Ánh mắt anh rơi lên người cô, mang theo một nỗi đau không thể nói thành lời, nặng nề đến mức không cách nào phớt lờ.
Lục Miểu Miểu lại nhíu mày quay đầu lại, nhưng chỉ bắt được một bóng lưng cao lớn đang vội vã rời đi, cô khựng lại, suýt nữa không kìm được mà đuổi theo.
Cái bóng lưng đó… quá giống anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT