Trong phòng bệnh.
Phong Vĩ Văn khoanh tay đi đi lại lại trong phòng, bước chân sốt ruột khiến bác sĩ Lý ngồi bên cạnh cũng choáng váng cả đầu, ông ta đặt tập bệnh án xuống, nói:
“Phong tổng, ngài ngồi nghỉ một lát đi, có lo cũng chẳng giải quyết được gì đâu.”
“Tiểu Nghiêm cứ ngủ mãi như vậy, thực sự ổn chứ? Đã hai ba ngày rồi còn gì?” Phong Vĩ Văn lo lắng hỏi lại, giọng đầy hoài nghi.
Trên giường bệnh, Phong Nghiêm nằm yên lặng, đôi môi mỏng nhạt màu khẽ mím lại. Khuôn mặt bình yên như đang say ngủ nhưng lại mong manh như một đóa bồ công anh bị gió cuốn tan. Ngực anh nhẹ nhàng phập phồng theo từng hơi thở yếu ớt.
Từ khi trở về từ thành phố C, anh đã rơi vào trạng thái hôn mê không tỉnh lại, sau khi kiểm tra toàn diện, các bác sĩ không tìm thấy bất cứ vấn đề gì bất thường về thể chất. Kết luận cuối cùng là… anh đang cố tình trốn tránh thực tại, không muốn tỉnh dậy.
“Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lý do Phong Nghiêm không chịu tỉnh dậy thì anh cũng biết rồi đó. Có khi… để cô bé kia đến gặp, biết đâu có thể đánh thức được cậu ta.” Bác sĩ Lý chống tay lên bàn, đưa ra đề xuất chân thành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT