Cố Chấn lại từ trong túi lấy ra một đôi tất đưa cho Lê Hi.

Lê Hi nói cảm ơn, cô bắt đầu thay giày trước mặt Cố Chấn, nhưng một chân đứng không thể nào mang tất được.

Lúc này, Cố Chấn đứng dậy, đưa cánh tay ra.

Sự quan tâm của anh nhẹ nhàng như chính con người anh, âm thầm mà sâu sắc.

Lê Hi cũng không khách sáo, nửa người dựa vào cánh tay Cố Chấn để giữ thăng bằng, và thế là cô đã thay xong giày.

Cố Chấn nhìn bóng hai người dựa vào nhau trên mặt đất, có chút lơ đãng.

Đi giày vải xong, Lê Hi cầm giày cao gót nhét vào thùng quyên góp quần áo ở góc sân. Cô nói: "Giày của tôi là của hãng Jimmy Choo. Vứt đi thì tiếc quá."

Chúng ta quyên góp đi. Lê Hi đút đôi bàn tay đỏ ửng, lạnh ngắt vào áo khoác quân đội, quay người tiếp tục giẫm lên lá cây.

Một bàn tay thon dài, sạch sẽ như đũa ngọc lại lọt vào tầm mắt Lê Hi , đầu ngón tay cầm một hộp thuốc chống dị ứng.

Cố Chấn nhét hộp thuốc vào túi áo khoác quân đội của Lê Hi, nói: "Uống với nước ấm là sẽ có tác dụng ngay."

Hóa ra Lê Hi bị nổi mề đay khắp cổ và đùi.

Lê Hi cảm thấy ấm lòng, đang định cảm ơn thì đột nhiên nghe thấy Cố Chấn nói: “Cô không phải là hồ ly tinh, đừng vì tức giận mà đi quyến rũ cái anh Cố nào đó.”

Lê Hi đỏ mặt, sờ mũi vẻ áy náy, khẽ lẩm bẩm: "Anh nghe thấy hết rồi à?"

Đó là tất cả những lời cô đã nói trước đó để chọc giận Trương Tương. Cô thực sự muốn gặp Cố tiên sinh trong truyền thuyết, nhưng cô không muốn quyến rũ qnh ta. Cô chỉ muốn phá hoại cuộc hôn nhân của anh ta với Tạ Kiều Nguyệt.

Kiếp trước, Tạ Kiều Nguyệt đã gài bẫy cô và suýt nữa lây nhiễm AIDS cho cô.

Cô không thể nuốt trôi cơn giận này!

Nhà họ Tạ hy vọng Tạ Kiều Nguyệt có thể sớm trở thành phu nhân nhà họ Cố, nhưng cô lại muốn phá hỏng cuộc hôn nhân này.

Ai cũng có thể trở thành phu nhân nhà họ Cố, ngoại trừ Tạ Kiều Nguyệt.

Cố Chấn không phủ nhận. Anh nói: "Lê Hi , hãy đối xử tốt với bản thân mình."

Nói xong, Cố Chấn rời đi.

Lê Hi cầm hộp thuốc trong tay, nhìn bóng lưng cao gầy lạnh lẽo của Cố Chấn, đột nhiên mắt đỏ hoe. "Được rồi, tôi không quyến rũ Cố tiên sinh nữa, đổi mục tiêu đi."

"Đổi thành theo đuổi giáo sư Cố thôi"!

Sau khi Cố Chấn rời đi, Lê Hi cũng quay lại tòa nhà ban nãy, xin nhân viên một chiếc cốc dùng một lần, lấy một cốc nước và uống thuốc chống dị ứng.

Đó là loại thuốc đặc trị nội địa mới nhất trên thị trường. Chỉ nửa tiếng sau khi uống, những nốt đỏ trên người Lê Hi đã biến mất rõ rệt.

Lúc này, Tạ Minh Tông cũng mang theo đồ đến đồn cảnh sát.

Với sự hỗ trợ của cảnh sát Chu, thủ tục chuyển hộ khẩu được tiến hành nhanh chóng.

Cuối cùng Lê Hi cũng có được sổ hộ khẩu của riêng mình.

Cô là chủ hộ, và cũng là người duy nhất có tên trong sổ hộ khẩu.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Lê Hi đưa tay về phía Tạ Minh Tông: "Đưa thẻ và thiệp mời cho tôi."

Nét mặt Tạ Minh Tông có chút u ám, nhưng vẫn đưa cho Lê Hi thiệp mời của nhà họ Cố theo đúng thỏa thuận, kèm theo một chiếc thẻ trị giá 50 triệu.

"Mật khẩu là bao nhiêu?" Lê Hi hỏi. Tạ Minh Tông cố ý khiêu khích Lê Hi: "Mật khẩu là ngày giỗ cha mày."

Lê Hi đột nhiên nắm chặt tay.

Tạ Minh Tông cười nham hiểm, ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất, dùng giày da giẫm nát.

Ông ta cảnh cáo Lê Hi: “Lần này tao bị mày nắm thóp, lại có cảnh sát Chu theo dõi, tao không làm gì được mày. Nhưng cùng một chiêu, dùng một lần thì gọi là thông minh, lần thứ hai thì gọi là ngu ngốc!”

"Lê Hi, mày đã nhận được lợi ích rồi thì tránh xa nhà họ Tạ ra! Sau này nếu gặp tao ở ngoài, nhớ gọi ta là ngài Tạ. Để khỏi làm bẩn cửa nhà họ Tạ của tao."

Ông ta sợ Lê Hi sẽ tiêu hết tiền rồi quay lại nhà họ Tạ tống tiền. Nói xong, Tạ Minh Tông lắc lắc chiếc áo vest, nói: "Tao nuôi chó, chó biết vẫy đuôi với tao. Tao nuôi mày 12 năm, lại bị mày tính toán.”

“Lê Hi, mày còn không bằng một con chó!”

Lê Hi cười khẩy, quay lưng về phía Tạ Minh Tông: "Ông nuôi người như nuôi chó, còn có tư cách cao quý sao? Tạ Minh Tông, Ông đừng quên cha tôi đã chết như thế nào."

Tạ Minh Tông bỗng mím chặt môi.

Lê Hi nắm chặt thẻ ngân hàng, nghẹn ngào nói: “Cha tôi đã hy sinh tính mạng để cứu hai đứa con của ông, chủ động lái xe chịu đựng va chạm của xe tải!”

"Ông ấy dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của hai đứa con của ông! Nếu không phải thầy bói bảo các người nhận nuôi tôi, kết một duyên phận, để tích đức cho con cái của ông, các người có nhận nuôi tôi không?”

"Tạ Minh Tông, ai mới là chó!"

Ngón tay Tạ Minh Tông khẽ run, ông nhắm mắt lại, một khuôn mặt đẫm máu hiện lên trong đầu.

Đó là khuôn mặt của Lê Trường An, cha của Lê Hi.

“Là tài xế, bảo vệ chủ nhân, vốn là điều ông ấy phải làm! Là do ông ấy xui xẻo, trách ai được!” Tạ Minh Tông nói xong, liền bỏ đi.

Lê Hi lạnh lùng nhìn bóng lưng Tạ Minh Tông rời đi.

Một ngày nào đó, cô sẽ cho nhà họ Tạ nếm trải cái gọi là "xui xẻo"!

Kéo chặt chiếc áo khoác quân đội, Lê Hi bắt taxi ven đường.

Tìm ngân hàng gần nhất và chuyển 50 triệu nhân dân tệ trong thẻ vào tài khoản của mình trước khi nhân viên tan ca.

Vẫn phải cầm tiền trong tay mới yên tâm.

Nghĩ đến máy tính và những thứ quan trọng còn ở nhà họ Tạ, Lê Hi mượn một cái sạc dự phòng từ nhân viên ngân hàng để sạc điện cho điện thoại.

Khi điện thoại khởi động, Lê Hi lướt qua danh bạ, cuối cùng tìm thấy số điện thoại của Khương Tinh Hà, gọi đi.

Khi Khương Tinh Hà nhận được cuộc gọi, anh đang đua xe bên ngoài.

Lê Hi đi thẳng vào vấn đề: “Khương Tinh Hà, em gái anh hôm nay suýt nữa đã bắt được chúng ta trên giường. Nếu không nuốt trôi cơn tức này, thì hãy hợp tác với tôi.”

Khương Tinh Hà vắt óc suy nghĩ một lúc lâu mới nhận ra giọng nói này, “Lê Hi?”

Hôm nay Khương Tinh Hà đã rời khỏi tiệc đính hôn từ sớm, chạy ra ngoài câu cá cả buổi chiều với bạn bè, tối lại đi đua xe, may mắn tránh được một kiếp nạn.

Nhưng anh cũng nghe nói về trò hề xảy ra ở tiệc đính hôn.

Dù bản thân không bị cuốn vào âm mưu này, nhưng trong lòng anh ta cũng đang tức giận.

Khương Thanh Không giờ đây làm việc càng ngày càng lỗ mãng, đã đến lúc phải dạy cho nó một bài học.

Nghe Lê Hi nói, Khương Tinh Hà tặc lưỡi hai cái, nói: "Lê Hi, cô cũng mạnh mẽ ghê, không ngờ cô có thể khiến em gái tốt của tôi phải chịu khổ."

"Nhưng hợp tác với cô thì có lợi ích gì?"

Lê Hi thẳng thắn nói: “Khương Thanh Không là bảo bối của nhà họ Khương, bố anh nhất định sẽ đến gặp tôi để thương lượng điều kiện để bảo vệ danh tiếng cho cô ta.”

“Tôi sẽ chia cho anh một nửa lợi ích tôi nhận được từ nhà họ Khương”.

Khương Tinh Hà không ngờ Lê Hi lại thẳng thắn như vậy, nói ra kế hoạch mà không hề có chút phòng bị nào.

Là không có đầu óc, hay là đã nắm chắc trong tay?

Nghĩ vậy, Khương Tinh Hà cũng bày tỏ nghi ngờ: “Lê Hi, cô không sợ tôi phản bội cô, nói cho nhà họ Khương biết kế hoạch của cô sao?”

Lê Hi giọng điệu lười biếng: “Khương Thanh Không muốn hại anh, mà anh còn quay lại liếm láp cô ta, thì tôi coi anh nư  là một con chó.”

Khương Tinh Hà: "..."

Chết tiệt!

Thật sự bị nắm thóp.

Khương Tinh Hà tháo mũ bảo hiểm ra, xoa xoa sống mũi, giọng điệu nghiêm túc nói: “Cô hỏi Khương Thanh Không, cô ta đã giấu di ảnh của mẹ tôi ở đâu rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play