"Rút đơn kiện?"

Tạ Minh Tông yêu cầu rút đơn kiện ngay lập tức, khiến Lê Hi bật cười.

"Ông biết không? Kết quả xét nghiệm máu của Tạ Hành Vân đều bình thường."

"Nếu nhà họ Khương và cả thành phố đều biết Tạ Hành Vân không bị chuốc thuốc, mà lại suýt cưỡng hiếp em gái nuôi của mình trong tiệc đính hôn với Khương Thanh Không!"

“Các người nói xem, hôn sự này còn giữ được không? Danh tiếng của anh ta đã hỏng bét, sau này còn tìm được đối tượng kết hôn tốt nào nữa không?”

Nghe vậy, sắc mặt Tạ Minh Tông hơi thay đổi.

"Cô đang uy hiếp chúng tôi sao?"

Trương Tương không nhịn được, tức giận nói: “Hành Vân không bị hạ thuốc thì có sao? Nó cũng không thực sự làm gì mày, chỉ sờ soạng một chút, mày cũng không mất mát gì mà!”

“Trong thời gian hai người yêu nhau, mày không từng cầu xin cậu ta chạm vào mày sao?” Trương Tương nhìn Lê Hi với ánh mắt khinh bỉ, nói: “Hai người đã ngủ với nhau rồi đúng không? Mày đã gần như bị ngủ hỏng rồi, còn ở đây giả vờ trong sạch làm gì?”

“Ai mà biết hôm nay có phải mày quyến rũ Hành Vân, muốn nhân cơ hội phá hoại hôn ước của nó với Thanh Không không!”

Trương Tương vừa mở miệng, Lê Hi liền cười phá lên.

"Tôi chưa từng ngủ với con trai cả của bà. Hắn hôi miệng, d**ng v*t lại ngắn. Tôi chẳng thèm vào!"

Trương Tương: "Cô!"

Lê Hi đột nhiên nói: "Hôm nay, tôi không chỉ khởi tố vụ án điều tra kẻ hạ thuốc, mà còn truy cứu cả Tạ Hành Vân!"

Trương Tương trợn mắt giận dữ, không thể tin được chửi rủa: "Lê Hi, sao mày độc ác quá vậy! Chúng tao đã nuôi mày hơn mười năm, vậy mà mày lại tự tay đẩy anh trai mình vào tù!

"Mày đúng là đồ vô ơn. Tao thà nuôi một miếng thịt còn hơn nuôi mày!" Trương Tương giơ tay chửi rủa: "Hôm nay tao sẽ đánh chết mày!"

Lê Hi nắm lấy cổ tay Trương Tương, nhìn về phía xe cảnh sát, nói: "Bà đã nghĩ kỹ chưa? Bà chắc chắn muốn đánh tôi trước mặt cảnh sát sao?"

Lê Hi buông tay Trương Tương ra, cố ý tiến lại gần Trương Tương: "Cứ đánh tôi đi, đánh xong tôi sẽ đưa bà vào đó để nhận giáo dục tư tưởng và đạo đức.”

Trương Tương nhìn cảnh sát Chu với vẻ sợ hãi.

Cảnh sát Chu đã mở cửa xe, sẵn sàng xông lên bắt bà bất cứ lúc nào.

Trương Tương vẫn còn sợ cảnh sát, nên chỉ đành miễn cưỡng nuốt cơn giận xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Lê Hi : "Mày thật độc ác!"

Ngược lại, Tạ Minh Tông đã nhìn thấu mục đích thật sự của Lê Hi.

“Mày nói đi, Lê Hi, mày muốn tao làm gì mới chịu tha cho anh trai mày.” Ông đã hiểu rõ, Lê Hi nói nhiều như vậy là có ý đồ khác.

Ông chỉ có một người con trai là Tạ Hành Vân.

Những năm gần đây, tài năng kinh doanh của Tạ Hành Vân ngày càng được đánh giá cao. So với cha mình, Tạ Hành Vân còn xuất sắc hơn.

Tạ Minh Tông không thể để tương lai và danh tiếng của con trai mình bị Lê Hi, một đứa con gái hư hỏng hủy hoại.

Lê Hi nói: "Đưa tôi 100 triệu, tôi sẽ xem xét rút đơn, tha cho Tạ Hành Vân."

Tạ Minh Tông giật mình, giọng nói cũng nghẹn lại——

"Cái gì? 100 triệu?"

Trương Tương cũng tức giận đến tái mặt với cách đòi tiền của Lê Hi, “Mày thật sự dám mở miệng, 100 triệu, tao dám cho, mày dám nhận không?”

"Vậy thì cho con trai bà ngồi tù đi. Cưỡng hiếp bất thành cũng là phạm tội, cho nên có thể ngồi tù một thời gian." Lê Hi hoàn toàn không quan tâm.

Tạ Minh Tông sắc mặt u ám nói: “100 triệu thì không có, nhiều nhất là 20 triệu.”

Lê Hi quay người định lên xe cảnh sát, bước đi nhanh nhẹn, không giống như đang chơi trò “dụ dỗ”.

Tạ Minh Tông run rẩy hét lên: "Nhiều nhất là 50 triệu!"

Nhìn kìa!

Lão khốn nạn kia quả thực rất yêu con trai mình.

Lê Hi dừng bước, quay lại bổ sung: “Tôi còn hai điều kiện nữa!”

Tạ Minh Tông cụp mắt xuống, cảnh cáo Lê Hi: "Lê Hi, làm người phải biết điểm dừng, đừng quá tham lam."

“Yêu cầu của tôi không quá đáng.”

Lê Hi nói: “Thứ nhất, hôm nay tôi muốn cắt đứt quan hệ với các người, tự lập! Các người phải yên phận, hòa thuận chuyển tên tôi ra khỏi hộ khẩu nhà họ Tạ.”

Đời này, không phải nhà họ Tạ đuổi cô, mà là cô muốn đạp nhà họ Tạ!

Lê Hi không muốn chơi trò nhận con nuôi này nữa!

"Thứ hai." Lê Hi bước lên nói với Tạ Minh Tông: "Tôi cũng muốn đến dự tiệc mừng thọ của Cố lão gia."

Nghe vậy, sắc mặt Trương Tương biến đổi, theo bản năng từ chối: "Điều kiện thứ nhất có thể đồng ý, nhưng điều kiện thứ hai thì tuyệt đối không được!"

"Nhà họ Cố nơi nào ? Mày muốn đến thì đến sao? Lê Hi, mày đã hủy hoại con trai tao, còn muốn cướp hôn sự của con gái tao sao?"

“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”!

Nếu không có cảnh sát Chu ở đây, Trương Tương bây giờ đã có thể xé xác Lê Hi ra rồi.

Ánh mắt Tạ Minh Tông chớp chớp vài cái, cuối cùng nói: "Tao đồng ý với mày".

Nếu không phải vì nhìn thấy Lê Hi xinh đẹp và còn có giá trị lợi dụng khác, thì đã từ lâu Tạ Minh Tông đã đuổi Lê Hi ra ngoài rồi.

Hơn nữa...

Tạ Minh Tông cười lạnh, chưa chắc cô ta có thể sống sót mà tiêu hết số tiền đó.

Trương Tương tức giận trừng mắt nhìn chồng: "Ông uống nhầm thuốc rồi sao! Sao anh có thể đưa cho nó thiệp mời của nhà họ Cố? Đó là cho Nguyệt Nhi và Hành Vân!"

“Để cô ta đi đi.” Tạ Minh Tông cười lạnh: "Cửa nhà Cố, ai cũng có thể bước vào sao? Cho dù nó có vào được, cũng có thể gặp được Cố tiên sinh mà cướp mất hôn ước của Nguyệt Nhi nhà ta sao?"

"Bà quên rồi, Cố tiên sinh không phải là người ham sắc đẹp, mấy năm nay ngoại trừ Nguyệt Nhi nhà ta ra, không có người phụ nữ nào có thể đến gần được nó."

Lời nói của chồng như một lời an ủi, lập tức an ủi Trương Tương.

Trương Tương bĩu môi nhìn Lê Hi , mỉa mai nói: "Tiểu hồ ly, cô cứ đi đi!"

"Tận dụng cơ hội hiếm có này, thử qua lại với mấy đại gia xem sao, biết đâu cũng có thể một đêm thành danh, có được một đại gia…”

Lê Hi cười thản nhiên, không chút tức giận. "Nếu bà nói tôi là hồ ly, vậy tôi sẽ cố gắng hết sức quyến rũ Cố Hoài Châu, trở thành phu nhân nhà họ Cố."

“Nếu đến lúc đó bà chịu quỳ xuống cầu xin tôi, biết đâu tôi vui vẻ, còn có thể khuyên chồng tôi nhận Tạ Kiều Nguyệt làm vợ lẽ.”

Trương Tương nghe xong thì sững người.

Tạ Minh Tông cũng bị những lời không biết xấu hổ của Lê Hi làm cho sững sờ.

Lê Hi tâm trạng tốt. Cô vui vẻ nói: "Đã thỏa thuận xong, tôi sẽ rút đơn kiện, không truy cứu trách nhiệm của Tạ Hành Vân nữa."

Nghe vậy, Tạ Minh Tông lại nói: "Vậy người đã hạ thuốc…”

Ánh mắt Lê Hi trở nên lạnh lẽo, ngắt lời Tạ Minh Tông: "Ông chỉ có thể dùng khoản tiền này để bảo vệ một người. Người nên nói chuyện này với tôi không phải là ông ."

Mà là nhà họ Khương.

Khương Thanh Không đã làm gì, là loại người nào, người nhà họ Khương đều rõ.

Nếu muốn cứu vãn danh dự của Khương Thanh Không và cứu cô ta khỏi cảnh tù đày, họ nên thành tâm đến gặp Lê Hi.

Lê Hi cô độc yếu đuối, trong khi nhà họ Khương giàu có và quyền lực. Nếu nhà họ Khương chịu nghĩ cách và dùng mối quan hệ của mình, chưa chắc họ đã không thể bảo vệ được Khương Thanh Không.

Thay vì lên kế hoạch rồi cuối cùng chẳng được gì, tốt hơn hết là nên đặt ra một điều kiện mà nhà họ Khương có thể chấp nhận.

Tối đa hóa lợi ích mới là cách của người thông minh.

Tạ Minh Tông cũng đoán được Khương Thanh Không có liên quan đến chuyện bỏ thuốc.

Ông ta là một thương nhân, xảo quyệt và ích kỷ, không bao giờ làm ăn thua lỗ.

Chỉ cần nghĩ đến việc Khương Thanh Không vì đối phó với Lê Hi mà suýt làm hỏng danh tiếng của con trai mình, Tạ Minh Tông lập tức cảm thấy lạnh lòng.

“Được thôi!” Để nhà họ Khương lo liệu cho Khương Thanh Không đi, ông ta cần gì phải làm người chịu thiệt.

Sau khi thương lượng, Lê Hi cùng cảnh sát trưởng Chu đến đồn công an để làm đơn, còn Tạ Minh Tông về nhà lấy hộ khẩu. Cả hai bên đều muốn chuyển hộ khẩu trước khi đồn công an đóng cửa.

Sau khi hoàn tất biên bản, cảnh sát Chu tốt bụng đưa cho Lê Hi một chiếc áo khoác quân đội, “Mặc vào đi, đừng để cảm lạnh.”

"Cảm ơn."

Lê Hi khoác lên mình chiếc áo khoác quân đội rộng, ngồi trong phòng chờ đợi Tạ Minh Tông.

Cô định lấy điện thoại ra xem tin nhắn nhưng lại phát hiện điện thoại hết pin.

Chán quá, Lê Hi đành quấn chặt chiếc áo khoác quân đội và đi dạo trong sân sau của tòa nhà.

Cuối thu trời se lạnh, những cây bạch quả trong sân bị gió lạnh thổi ngã rạp. Lê Hi dùng giày cao gót giẫm lên lá bạch quả.

Ánh hoàng hôn kéo dài bóng dáng nhảy múa của cô.

Cô đang chơi vui vẻ thì bỗng nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau, như sợ làm kinh động đến một chú thỏ: “Không lạnh à?”

Lê Hi ngạc nhiên quay lại, nhìn thấy Cố Chấn.

Anh vẫn mặc một chiếc áo gió mỏng, một chiếc túi đeo trên vai, tay cầm đôi giày vải đen. Đây là loại giày vải nhung đen, có thể tìm thấy khắp nơi ngoài chợ, giá mỗi đôi là 20 tệ. Tuy xấu nhưng rất ấm.

Lê Hi chỉ vào đôi giày, nghiêng đầu hỏi: "Giáo sư Cố, anh mua cho em à?"

Cố Chấn cúi xuống đặt đôi giày trước mặt Lê Hi. Anh ngập ngừng nói: "Tôi mua size 37, có vừa không?"

Lê Hi mỉm cười: "Em đi giày thể thao size 38, giày cao gót size 37."

Nhìn đôi giày vải giản dị, Lê Hi cười tươi nói: “Giáo sư Cố mua, chắc chắn vừa vặn.”

 

🐒Editor: Tất cả số tiền và đơn vị tiền tệ đều theo bản raw, mình sẽ giữ nguyên và không đổi sang tiền Việt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play