Giang Tuyết cầm xẻng đứng ở cửa bếp, thò đầu ra cửa thăm dò: “Đừng nói chuyện nữa, ăn cơm thôi!”

Trên chiếc bàn vuông không lớn bày mấy món ăn, ba người ngồi mỗi người một phía. Giang Thời bưng bát canh gà nhỏ lên thổi nhẹ, sau đó uống thử một ngụm. Dòng nước ấm nóng thơm lừng trôi xuống thực quản, khiến cậu khẽ nheo mắt.

Lại ngon đến bất ngờ.

Trình Dã gắp một đũa khoai tây, thì nghe Giang Tuyết bên cạnh lên tiếng: “Buổi chiều con đi đâu thế, sao người đầy bụi bặm thế kia?”

Anh liếc nhìn Giang Thời, đưa một miếng cơm vào miệng: “Cạnh đây có một công trường, con đến đó làm giúp họ nửa ngày.”

Giang Thời lại chậm rãi húp thêm một ngụm canh gà, nghe Trình Dã nói vậy, ánh mắt cậu dời sang người anh. Dưới ánh đèn, cậu trông thấy quần áo của Trình Dã lấm lem bụi đất.

Cậu không tiếng động dịch người ra sau một chút.

Giang Tuyết không nhận ra khoảng cách nhỏ bé này, chỉ có Trình Dã lặng lẽ siết chặt đôi đũa trong tay.

Bà nói: “Con mới lớn thế này, công trường toàn khuân gạch vác xi măng, sức con làm sao làm nổi?”

“Không sao đâu ạ.” Trình Dã cũng lùi về sau, để mình ngồi cách xa bàn hơn một chút: “Con khỏe lắm.”

“Khỏe thì đã sao? Con còn nhỏ, lỡ bị thương ở đâu thì sau này biết làm thế nào?” Bà trừng mắt nhìn Trình Dã: “Lùi ra sau làm gì, đến gắp thức ăn cũng không tới, ngồi xích vào đây!”

Trình Dã đành phải dịch người về phía trước.

Giang Thời uống nửa bát canh gà, ăn thêm nửa bát cơm với món khoai tây xào là đã no, suốt bữa không hề động đến một miếng thịt gà nào.

Giang Tuyết tưởng cậu không thích ăn thịt gà, nhưng thực ra là do bà chặt miếng quá to, cả da lẫn thịt, Giang Thời cảm thấy gặm rất phiền phức.

So với sức ăn như chim sẻ của Giang Thời, Trình Dã lại ăn nhiều hơn hẳn. Phần lớn nồi cơm nhỏ được hầm bằng bếp than đều chui vào bụng anh.

Hầu hết các món trên bàn đều bị anh quét sạch. Giang Tuyết càng nhìn càng hài lòng, liếc mắt nhìn Giang Thời đang cúi đầu chơi game đẩy hộp trên điện thoại ở bên cạnh: “Con xem con đi, ăn ba ngày cũng không bằng người ta ăn một bữa, bảo sao gầy như cái que tăm.”

Giang Thời chỉ cảm thấy mình nằm không cũng dính đạn.

Ăn cơm xong, theo lý thì Trình Dã nên về, nhưng Giang Thời vẫn đang ngồi bên bếp lửa, hai má bị hơi nóng của than hun đến ửng một lớp phấn hồng nhàn nhạt, chiếc áo hoodie rộng rãi để lộ ra nửa xương quai xanh tinh xảo thấp thoáng.

Anh bỗng không nỡ rời đi.

Giang Tuyết giữ anh ở lại chơi một lúc, anh bèn bê một chiếc ghế đến ngồi cạnh Giang Thời, xem cậu chơi game đẩy hộp.

Đẩy hộp là một trò chơi nhỏ có thao tác đơn giản, nhưng càng về sau độ khó càng tăng. Giang Thời không thích suy nghĩ, cứ cầm điện thoại đẩy lung tung nên thường xuyên bị kẹt vào ngõ cụt.

Nhân vật pixel trong điện thoại đang đẩy chiếc hộp tiến về phía trước, một hơi thở hơi nóng phả vào sau tai cậu, ngay giây sau, giọng nói trầm thấp của Trình Dã vang lên: “Cậu mà đi tiếp về phía trước là sẽ bị kẹt ở trong đó không ra được đâu.”

Giang Thời ngẩng đầu nhìn anh một cái, ngửi thấy mùi bụi bặm trên người anh. Cậu dùng mông đẩy chiếc ghế dịch sang bên cạnh, hoàn toàn không tin lời Trình Dã, tiếp tục đẩy về phía trước.

Sau đó, nhân vật pixel của cậu bị kẹt cứng trong ngõ cụt.

“…”

Giang Thời mím môi, bắt đầu lại một ván mới.

Chơi được một lúc, Trình Dã lại nói: “Phía trước là tường, cậu không xuống được đâu.”

Giang Thời không vui: “Rốt cuộc là cậu chơi hay tôi chơi?”

Thấy mặt cậu sa sầm, Trình Dã có chút luống cuống: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn…”

“Muốn cái gì mà muốn?” Giang Thời nói: “Cậu không có điện thoại à? Nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi làm gì?”

Giang Tuyết đang cho heo ăn, nghe thấy tiếng nói chuyện, bà xách chiếc xô nhìn vào trong: “Giang Thời, đừng có bắt nạt Trình Dã, chơi chung với nhau thì có sao nào?”

Giang Thời nổi cáu, cậu ném điện thoại vào lòng Trình Dã, đứng dậy định về phòng ngủ: “Thế đưa cho cậu chơi đấy, tôi không chơi nữa.”

Trình Dã cầm điện thoại của cậu đi theo sau: “Xin lỗi, tôi không có ý muốn chơi, tôi chỉ muốn cậu thắng thôi…”

Đáp lại anh chỉ có tiếng cửa bị đóng sầm lại.

Giang Tuyết cho heo ăn xong, quay về thì thấy Trình Dã đang cầm điện thoại, ngơ ngác đứng trước cửa phòng Giang Thời. Anh giơ tay lên dường như muốn gõ cửa, nhưng lại sợ làm người bên trong càng thêm tức giận, bàn tay giơ lên rồi lại hạ xuống.

“Không phải lỗi của con đâu.” Giang Tuyết nói: “Mấy hôm nay tâm trạng nó vốn không tốt, không phải cố ý gây khó dễ cho con.”

Thấy anh cúi mắt không nói gì, Giang Tuyết thở dài: “Dì vốn nghĩ hai đứa là bạn đồng trang lứa, Giang Thời nó đến đây cũng không có bạn bè gì, tưởng rằng hai đứa có thể chơi chung với nhau. Là dì nghĩ đơn giản quá rồi, xin lỗi con nhé.”

Trình Dã im lặng vài giây, đặt điện thoại của Giang Thời lên chiếc tủ ở cửa, cùng với gói kẹo sữa mà cậu đã chê.

“Là lỗi của con.” Anh khàn giọng nói: “Con về trước đây dì Giang.”

Thật ra Giang Thời cũng không tức giận, chỉ là bên cạnh tự dưng có một người cao to lù lù đứng đó khiến cậu thấy phiền. Cậu trước nay không biết kiềm chế tính tình nóng nảy của mình, nổi giận xong lại cảm thấy hơi áy náy.

Tuy Trình Dã đã va phải cậu, nhưng lại phục dịch cậu không một lời oán thán, còn mang cả con gà nhà mình đến, bị cậu mắng cũng không biết cãi lại, đúng chuẩn kiểu người thật thà ít nói.

Nghĩ đến đây, Giang Thời lăn hai vòng trên giường, cắn góc chăn có chút hối hận. Nhưng bảo cậu cứ thế đi ra ngoài xin lỗi Trình Dã thì cậu cũng không vứt bỏ sĩ diện được.

Cứ dằn vặt mãi, Giang Thời lăn ra ngủ lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.

Hôm nay trời hửng nắng, sáng sớm mặt trời đã chiếu rạng rỡ, Giang Thời dậy sớm.

Vừa mở cửa ra, cậu đã thấy chiếc điện thoại và gói kẹo sữa đặt trên tủ ở cửa. Gói kẹo sữa chỉ vơi đi hai viên, vỏ bao vẫn căng phồng.

Giang Thời dựa vào cửa, ma xui quỷ khiến thế nào lại lấy ra một viên kẹo từ bên trong, vẫn là mùi hương liệu nồng nặc.

Hôm qua bị cậu nói như vậy, tính tình Trình Dã có tốt đến mấy chắc cũng sẽ không thèm để ý đến cậu nữa.

Nói là buồn thì cũng không hẳn, chỉ là trước giờ cậu chưa từng gặp người nào như Trình Dã.

Kết quả là Giang Thời vừa mới đa sầu đa cảm chưa đầy một giây, vừa quay người lại đã thấy bóng người cao lớn đang ngồi xổm trong sân nhà mình.

“…”

Cậu chống gậy đi ra cửa, cố tình đi vòng đến trước mặt người đó, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

“Sao cậu lại đến đây?”

Bên này hễ có nắng là nhiệt độ lại tăng cao, Trình Dã không mặc bộ đồ hôm qua mà thay bằng một chiếc áo phông. Chiếc áo phông hơi nhỏ, cổ áo đã bị giặt đến biến dạng, sau lưng còn có một lỗ thủng, chiếc áo bó sát vào người trông không vừa vặn, để lộ ra cơ bắp săn chắc.

Bên cạnh anh đặt một chiếc cuốc bị gãy cán, trong tay đang cầm một khúc gỗ định đẽo thành kích thước phù hợp.

Nghe thấy giọng của Giang Thời, anh đứng dậy lau sạch tay, từ trong chiếc quần vừa ngắn vừa rộng lôi ra một gói kẹo đưa cho Giang Thời: “Hôm qua xin lỗi cậu.”

Giang Thời cúi đầu, phát hiện đó là một gói kẹo sữa Đại Bạch Thỏ thật sự.

Cậu sững người vài giây: “Có ý gì?”

Trình Dã nói: “Cậu bảo loại hôm qua không ngon, tôi đã đi hỏi rồi, loại này đắt nhất đó, cho cậu này.”

Ánh nắng có hơi chói, Giang Thời không nhận: “Cho tôi làm gì?”

“Hôm qua cậu không phải nói không ngon sao…”

Giang Thời ngắt lời anh: “Tôi nói không ngon thì cậu đổi à? Chẳng lẽ tôi muốn cái gì cậu cũng cho cái đó?”

Hơi thở của Trình Dã ngưng lại vài nhịp, yết hầu chuyển động: “Có thể, chỉ cần tôi có.”

Chỉ cần cậu…

Anh nhìn làn da của thiếu niên dưới ánh mặt trời trắng đến độ như trong suốt, hàng mi dài và dày cụp xuống, tựa như cánh bướm đang vỗ nhẹ đậu lại trong tim anh.

Chỉ cần cậu có thể để mắt đến tôi, nhìn tôi.

Giang Thời không nhận ra ánh mắt ẩn ý đang dán chặt trên người mình, có chút cạn lời với Trình Dã: “Cậu có bị bệnh không thế? Chúng ta có thân thiết gì đâu, mẹ ruột tôi còn không đối xử với tôi như vậy.”

Trình Dã trưởng thành từ rất sớm. Hồi nhỏ khi bị cha đánh, việc đầu tiên anh làm khi có đủ sức lực là phản kháng. Sự phản kháng của anh rất hiệu quả, anh bị gãy hai xương sườn, còn Trình Kiến Bân thì mất một ngón tay. Nhưng không ai khen anh dũng cảm, mẹ anh nhìn anh như thể nhìn một con quái vật.

Lúc đó anh đã biết, có những tâm tư không thể biểu lộ ra ngoài. Ít nhất là không thể quá vội vàng.

Anh nói với Giang Thời: “Tôi làm cậu bị trẹo chân, cậu ra nông nỗi này là do tôi gây ra, là tôi có lỗi với cậu, tôi chăm sóc cậu là điều nên làm.”

Lúc nói những lời này, anh cúi mắt, trong tay vẫn cầm gói kẹo mới mua, quần áo không vừa người, chiếc quần cũng không vừa vặn, làn da dưới ánh mặt trời ánh lên màu mật ong, trông vô cùng thật thà và vụng về.

Từ trước đến nay, Giang Thời chỉ ăn mềm không ăn cứng, bộ dạng bị người ta đánh mà vẫn tự tìm nguyên nhân ở mình của Trình Dã khiến cậu cảm thấy mình thật đáng chết.

Tiểu thiếu gia một tay chống gậy, một tay nhận lấy gói kẹo từ tay Trình Dã, trong lòng tự mắng mình thật đáng chết, nhưng miệng lưỡi lại không tha người: “Ai thèm đồ của cậu chứ.”

Nói thì nói vậy, nhưng cậu vẫn ngồi xuống cạnh Trình Dã mở gói kẹo ra.

Trình Dã so sánh với khớp nối của chiếc cuốc, điều chỉnh kích thước của khúc gỗ trong tay, còn Giang Thời thì đón ánh nắng ăn một viên kẹo.

Hương vị quả thực ngon hơn gói kẹo hôm qua rất nhiều.

“Này! Trình Dã…” Cậu duỗi chiếc chân lành lặn ra chạm vào giày của Trình Dã: “Tiền mua kẹo của cậu ở đâu ra thế?”

Cơ bắp cả chân của Trình Dã đột nhiên căng cứng, con dao phay trong tay lệch sang trái một chút.

“Tôi đi khuân gạch với người ta kiếm được.”

Giang Thời ngây người, đột nhiên nhớ đến bộ quần áo lấm lem bụi đất của anh tối qua, vài giây sau mới hoàn hồn: “Một ngày bao nhiêu?”

“Năm mươi.”

“Thế gói kẹo này bao nhiêu?”

“Bảy tệ.”

Viên kẹo trong tay Giang Thời bỗng trở nên nóng bỏng.

Cậu có thể chấp nhận lòng tốt trị giá vài đồng được chia ra từ một trăm, hai trăm tệ, nhưng không thể chấp nhận được năm đồng được chia ra từ mười tệ.

Tiền vẫn là tiền, nhưng tỉ trọng khác nhau thì sức nặng và tâm ý đại diện cho nó cũng tự nhiên khác biệt.

Cậu muốn trả lại gói kẹo, nhưng Trình Dã nhất quyết không nhận: “Tôi không ăn kẹo, với lại cái này không đắt.” ( truyện trên app T•Y•T )

Chỉ là đắt đối với anh mà thôi.

Anh thấy đắt là do anh không có bản lĩnh, nhưng Giang Thời xứng đáng có được những thứ tốt hơn.

Mặt trời leo lên đỉnh đầu, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Trình Dã vừa đẽo xong cán cuốc thì ở ngã rẽ đằng kia, một mái đầu đỏ hoe lảo đảo đi lên.

Giang Thời ngậm kẹo nhìn sang.

Cao Tân Hòa vừa mở miệng đã hét lớn: “Dì Giang, con đến lấy cái cuốc… Má ơi! Anh Trình, sao anh lại ở đây?”

Ánh mắt cậu ta dời sang bên cạnh, nhìn thấy Giang Thời đang ngồi ở đó.

Thiếu niên mặc một bộ đồ ngủ, không nhìn ra là chất liệu gì nhưng vải vóc rất tốt, tôn lên làn da trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo như được phác họa bằng từng nét bút của một bức tranh thủy mặc Giang Nam. Dù bây giờ vẫn chưa hoàn toàn trổ mã, nhưng đã mang một vẻ đẹp diễm lệ và đậm đà.

Một vẻ đẹp không thuộc về thôn Khê Liễu.

Cao Tân Hòa nhìn đến ngây người, mãi đến khi Trình Dã chắn trước mặt Giang Thời thì cậu ta mới hoàn hồn. Cậu ta quên mất mình đến đây để làm gì, đi vòng qua Trình Dã, sáp lại gần Giang Thời: “Cậu chính là người con trai mà dì Giang mới nhận lại đúng không? Trăm nghe không bằng một thấy, tôi tên là Cao Tân Hòa, tính theo vai vế, tôi là em họ của cậu.”

Giang Thời không gọi, chỉ nhìn mái tóc màu đỏ rượu của Cao Tân Hòa và khuôn mặt đen nhẻm của cậu ta, thầm nghĩ lúc cậu ta đi nhuộm tóc không ai bảo là màu này kén da, làm xỉn màu da à?

Đương nhiên, cũng có thể đơn giản là do cậu ta đen sẵn, nên nhuộm màu gì cũng hiển hắc.

*hiển hắc - làm da trông tối hơn.

Ở với Trình Dã lâu ngày, Cao Tân Hòa đã luyện được bản lĩnh tự nhiên thân quen, Giang Thời không đáp lời cậu ta cũng không cảm thấy ngại ngùng.

“Nghe họ nói trước đây cậu lớn lên ở thành phố, thế nào? Thành phố có vui không?”

“Cũng tàm tạm…” Giang Thời lười biếng đáp: “Chắc chắn là tốt hơn cái nơi chim không thèm ỉa này.”

Cao Tân Hòa lại sáp lại gần, nhìn chằm chằm vào mặt Giang Thời: “Cậu thật sự là con trai à? Sao lại trông còn hơn cả con gái…”

Trình Dã một tay túm lấy gáy của Cao Tân Hòa, cảm giác như anh không dùng nhiều sức lắm, nhưng Cao Tân Hòa đã bị kéo lùi về sau nửa mét.

Cao Tân Hòa quay đầu lại, thấy Trình Dã đang chau mày nhìn mình, ánh mắt đó lạnh như băng, giống như một con sói bị xâm phạm lãnh thổ, khiến đáy lòng Cao Tân Hòa bất giác thắt lại.

“Sao… sao thế?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play