Nước ngọt chảy dọc xuống cổ họng, Giang Thời nghiêng đầu ợ một tiếng nho nhỏ. Cậu ngồi thẳng dậy, cầm lấy một xiên thịt bò: “Em rất tò mò, trong mắt anh, em là loại người chỉ biết chạy theo quyền thế thôi à?”
“Không phải.” Trình Dã bật cười: “Trong mắt anh, thiếu gia vàng ngọc lắm.”
Người vàng ngọc thì tự nhiên phải được nuôi dưỡng bằng những thứ vàng ngọc.
“Thế nên anh mới muốn chia tay với em à?”
Bây giờ Trình Dã không thể nghe nổi hai chữ chia tay. “Anh không hề muốn chia tay với em.”
Thứ trong tay Giang Thời là nước ngọt, còn trong tay anh là rượu. Trình Dã ngửa đầu nốc một hớp lớn: “Là do anh bất tài, không kiếm ra tiền, nhưng anh không thể để em phải chịu khổ cùng anh được.”
Khoảng thời gian đó, anh tỏ ra rất bình thường. Miệng thì nói những lời rất hay ho, cho rằng tiền mất rồi thì thôi, mất tiền anh có thể kiếm lại, nhưng chỉ có mình Trình Dã biết, suốt những ngày tháng ấy, có biết bao đêm anh trằn trọc không sao ngủ được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT