Trên sân khấu, tiếng vỗ tay lác đác vang lên, tuy không phải như trước kia khi khán phòng chật kín khán giả, nhưng vẫn khiến lòng người bồi hồi.
Phùng Thuận Phong vừa trở lại hậu trường đã nghe thấy. Có lẽ do hôm nay khán giả không nhiều, tiếng vỗ tay chẳng thể so với ngày xưa, khi tiếng reo hò vang khắp cả hội trường.
Nhưng vẫn là vỗ tay.
Vẫn là hình ảnh thân quen ấy.
Đã bao lâu rồi?
Từ sau khi chết, Trương Chiêu đã gần trăm năm không bước lên sân khấu, cũng trăm năm chưa từng nghe lại tiếng vỗ tay dành cho mình.
Quả thật... rất lâu rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT