Đồng thời, một tiếng quát đầy oán độc cũng vang lên –

"Tiện quỷ, đi tìm cái chết đi!"

Người ẩn nấp trong bóng tối rốt cuộc cũng hiện thân.

Không ai khác, chính là Bách Lý Lâm – thiên kim tiểu thư của đại thế gia huyền học Bách Lý thị, đi cùng với một đám tay chân của cô ta.

Sinh ra trong tam đại huyền học thế gia mạnh nhất – Bách Lý gia, Bách Lý Lâm không chỉ được cưng chiều trong nhà mà đi ra ngoài ai ai cũng phải nể mặt ba phần. Vậy mà hôm nay, cô ta chỉ muốn mua một cái váy mà lại bị bẽ mặt trước công chúng!

Cô ta không dám phát tiết lên quỷ chủ quán kia, đành trút giận lên con nữ quỷ đã “giật” mất váy của mình – Hứa Thanh Linh.

Đúng vậy, tuy lúc đó Bách Lý Lâm đã rời đi, nhưng trong lòng vẫn nghẹn một cục tức. Cô ta âm thầm theo dõi – và nhìn thấy Hứa Thanh Linh mặc chiếc váy đó, lại còn không tốn lấy một xu.

Sau đó, Hứa Thanh Linh chia tay với Tư Không Yến.

Một người một quỷ, Bách Lý Lâm đều muốn trả thù.

Tư Không Yến là tiểu thiếu gia của một gia tộc huyền học đã xuống dốc, muốn dạy hắn một bài học thì dễ như trở bàn tay. Nhưng còn Hứa Thanh Linh – một con quỷ – muốn ra tay, chỉ có thể thừa cơ ở ngay trong Quỷ Thị.

Vì thế, Bách Lý Lâm kéo theo đám người, chặn đường ra khỏi Quỷ Thị – một con đường hẻo lánh, ít người qua lại, không quỷ tuần tra.

Cô ta chờ đúng thời điểm Hứa Thanh Linh đi một mình, để tiện ra tay diệt trừ!

Giờ phút này, rốt cuộc cô ta cũng chờ được cơ hội rồi!

“Tiện quỷ, lá bùa Ngũ Lôi Oanh Đỉnh này, đủ để cho ngươi hồn phi phách tán!” – trong mắt Bách Lý Lâm tràn đầy oán độc.

Ngay khi ra tay, cô ta liền lấy ra một lá bùa trấn mạng mà gia tộc ban cho – “Ngũ Lôi Oanh Đỉnh phù” – có thể đánh tan hồn phách bất kỳ ác quỷ nào dưới cấp Quỷ Vương.

Lá bùa vừa ném ra, Hứa Thanh Linh đã phát hiện. Nhưng còn chưa kịp phản ứng thì... một con dấu trên người nàng bỗng nhiên phát sáng – rồi tự động bay vọt lên!

Lúc này, không chỉ có Hứa Thanh Linh ở đây.

Vừa bắt xong một lệ quỷ bỏ trốn, Phạm Vô Cữu đang chuẩn bị rời đi thì trùng hợp chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.

Hắn thấy Hứa Thanh Linh, nhưng nàng chưa hề phát hiện ra hắn.

Nhìn thấy một nhân loại dám đánh lén nàng – một cảm giác phẫn nộ vô cớ trong lòng Phạm Vô Cữu bùng lên.

Dù nàng còn chưa đạt chuẩn để được hắn công nhận là “thê tử tương lai”, nhưng trong tiềm thức, Phạm Vô Cữu đã mặc định nàng thuộc về mình.

Mà một tên phàm nhân nho nhỏ, lại dám ám toán người của hắn?

Không biết sống chết!

Ngay lúc hắn chuẩn bị ra tay cứu Hứa Thanh Linh, một thứ bất ngờ từ người nàng bay lên khiến hắn dừng lại.

Là một con dấu.

Một con dấu rất quen thuộc... nhưng lại không hoàn toàn giống như hắn biết.

Chỉ thấy con dấu nhỏ kia bay lên giữa không trung, từ từ phóng lớn, rồi phát ra hào quang màu hắc kim bao trùm lấy Hứa Thanh Linh.

Kèm theo đó là một hàng chữ được chiếu sáng giữa rừng cây tĩnh mịch:

“Cục trưởng Phong Đô - Phòng xin nghỉ : Hứa Thanh Linh.”

Tiếp đó, giữa không gian vang lên một giọng nói lạnh băng:

“Đánh lén cục trưởng Phong Đô xin nghỉ tư – kẻ to gan mưu phản, trừng phạt!”

Giọng nói vang vọng như Thiên Đạo phán xét, uy nghiêm đến mức toàn bộ người và quỷ trong Quỷ Thị đều cảm thấy run rẩy.

Quỷ lực thấp lập tức quỳ rạp xuống đất, mặt không dám ngẩng, chỉ còn sự kinh sợ trong mắt.

Rồi...

ẦM!!!

Một tia lôi đình tím sẫm từ trời cao giáng xuống, mang theo uy lực như thiên phạt, lao thẳng về một phương hướng – nơi Bách Lý Lâm đang đứng.

Hứa Thanh Linh nhìn sang, lập tức nhận ra – chính là cô ta!

Nếu người bị đánh không phải nàng mà là một tiểu quỷ bình thường, e là đã tan hồn nát phách dưới lá bùa Ngũ Lôi Oanh Đỉnh kia rồi.

Chỉ vì một cái váy, mà muốn tiêu diệt một sinh linh – có thể thấy Bách Lý Lâm không chỉ tùy hứng, mà còn độc ác và máu lạnh.

Còn Bách Lý Lâm thì sao?

Cô ta chết lặng tại chỗ.

Lá bùa này trước đây cô ta từng dùng, và luôn linh nghiệm. Nhưng hôm nay...

"Hỏng rồi!"

Cô ta đá phải ván sắt rồi, mà không, phải nói là đụng phải tường kim cương!

Nữ quỷ kia cư nhiên lại chính là Cục trưởng Cục xin nghỉ của Phong Đô

Mà hôm nay, cô ta đến Quỷ Thị cũng đâu phải ngẫu nhiên.

Cô ta tới là để thăm dò tin tức về tân cục trưởng, nếu có cơ hội còn muốn giao hảo, nịnh bợ một chút.

Cha cô ta từng nói, cuối tháng này sẽ có Lễ Thỉnh Thần, có khả năng Phong Đô sẽ chọn Bách Lý gia bọn họ làm đối tác. Nhưng để chắc ăn, tạo quan hệ tốt trước vẫn hơn.

Vậy mà bây giờ thì sao?

Không những không kết thân được, còn trực tiếp đánh lén người ta!

Khi con dấu kia phóng lên, phơi bày thân phận thật của Hứa Thanh Linh, Bách Lý Lâm chỉ biết...

Xong đời rồi!

Nếu biết nàng là cục trưởng, cô ta dù có quỳ xuống dập đầu cũng không dám tranh giành váy vóc gì cả.

Ngay lúc ấy, tia sét tím đã hình thành, sắp giáng xuống.

"Tiểu thư, làm sao bây giờ? Sét đến rồi!"

Đám tùy tùng sợ hãi hô lên. Kẻ thì xoay người chạy trốn, người thì mềm nhũn ngã quỵ, chỉ còn vài tên run rẩy bám lấy Bách Lý Lâm.

Mà Bách Lý Lâm thì sao?

Không chần chừ một giây, cô ta trực tiếp tóm lấy một tên tay chân bên cạnh, ném lên chắn sét cho mình!

Cảnh tượng đó khiến ai nấy sững sờ – cô ta thậm chí không buồn suy nghĩ, không mảy may thương xót!

Có thể thấy, tàn nhẫn đến cực điểm, mạng người trong mắt cô ta chẳng là gì cả.

Đứng trong bóng tối, Phạm Vô Cữu nhìn cảnh tượng ấy, khịt mũi khinh thường:

"Cười chết mất. Trời cao muốn phạt ngươi, ngươi tưởng chắn là xong chắc?"

Đây chính là thiên phạt!

Không phải ai cũng có thể được trời cao bảo hộ.

Chính vì thế, việc con dấu hiện ra thiên uy – lại càng chứng minh một điều:

Hứa Thanh Linh – không phải quỷ tầm thường.

Phạm Vô Cữu nhìn nàng – được ánh sáng hắc kim bảo hộ – lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp không nói thành lời.

Hắn từng nghĩ, nàng là một nhân viên công vụ “đi cửa sau”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play