Đây là ấn tượng đầu tiên của Hứa Thanh Linh đối với Trần Tiểu Liên.
Người đàn ông tên Vương Hữu Tài kia, trông chất phác, vóc dáng gầy yếu, gương mặt đầy nếp nhăn, đúng chuẩn hình tượng một nông dân lam lũ. Có điều, dường như gần đây ông ta không ngủ ngon, trong mắt đầy tơ máu, quầng thâm cũng đậm đến mức nhìn là thấy mệt mỏi.
"Không vội, chúng ta đi xem Trần Xuân Lai trước đã." Biên Đông nói.
Ba chữ "Trần Xuân Lai” vừa vang lên, khóe mắt Trần Tiểu Liên liền đỏ hoe, nước mắt bắt đầu chảy xuống.
"Xuân Lai là đứa bé khổ mệnh, Tiểu Ngư sao lại nhẫn tâm đến thế chứ? Hồi nhỏ, anh họ nó đối xử với nó tốt lắm mà! Thường mang kẹo về cho nó, đi làm xa cũng không quên mua đồ mới, mua đồ trang điểm cho nó... Vậy mà nó nỡ lòng nào lấy oán báo ân, tàn nhẫn như vậy, đúng là lang tâm cẩu phế!"
Vương Hữu Tài cũng thở dài theo: "Ai... Là do chúng tôi dạy dỗ Tiểu Ngư không tốt. Chỉ hy vọng nó đừng hại thêm ai nữa..."
"Thưa các vị, lão đây biết các vị là người có bản lĩnh. Nếu các vị có thể thu phục được Tiểu Ngư, thì cứ làm đi. Dù nó là con gái của chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng không thể đứng nhìn nó tiếp tục làm chuyện thương thiên hại lý như vậy."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT