“Bán cỏ quét rác đây! Một cây cỏ – một tinh linh quét rác! Chỗ nào dơ, nó quét chỗ đó! Trả lại cho bạn một căn nhà sạch bong kin kít! Một gốc cây chỉ với 1998 minh tệ, có thể quét nhà, có thể quét cả đời bạn! Cô nương, muốn mua một gốc không?”

Hứa Thanh Linh nhìn cây cỏ nhỏ đang lắc lư kia, trên đó còn có một bé tinh linh cầm chổi… đang ngủ gà ngủ gật.

Nghĩ đến căn nhà nhỏ mà mình đang sống, cô quyết đoán: “Lấy cho tôi một cây.”

“Dạ có liền!”

Có lẽ do đã nhận ra Hứa Thanh Linh là đại thổ hào, nên từ lúc cô xuất hiện, các quầy hàng đều cực kỳ nhiệt tình giới thiệu đủ loại đồ cổ quái kỳ lạ.

Đồ gì cũng có, toàn là những thứ cô chưa từng nghĩ tới, thậm chí chưa bao giờ thấy.

Tò mò nổi lên, cô cứ thế mà mua, ví dụ như cái hộp chứa Kim Ô Bạch Phượng Đan, cô cũng tiện tay rước về luôn.

Dù sao thì… nhẫn của cô cũng là nhẫn không gian, chứa được khối thứ.

Tư Không Yến đi bên cạnh, nhìn cô mua hết món này đến món khác, hồn bay phách lạc.

Cậu cảm khái: “Quả nhiên… cho dù làm quỷ, phụ nữ vẫn là sinh vật thích MUA MUA MUA.”

Bên cạnh đó, cậu cũng rất hâm mộ. “Chị gái này đúng là giàu quá đáng! Mình cũng muốn có tiền như chị ấy ghê luôn á!”

“Bán suất chen hàng ở Âm Ty đây! Đầu thai chen hàng được, phòng xin nghỉ Phong Đô cũng chen hàng được! Giá chỉ từ 10 vạn minh tệ, chen càng sớm đầu thai càng nhanh!”

Giữa lúc đang lơ ngơ xem đồ, Hứa Thanh Linh bỗng nghe thấy tiếng rao này.

Phong Đô mà còn có dịch vụ xin nghỉ – xin phép – giữ slot? Cục trưởng như cô sao lại chưa từng nghe tới?

Gã chủ quầy còn hớn hở hỏi cô có muốn “cắm slot” không.

Hứa Thanh Linh liếc mắt một cái, lạnh lùng ném lại một câu:

“Xin nghỉ phép cấm chen hàng!”

Nói xong quay người bỏ đi.

Về đến nhà, cô nhất định phải kêu Toa Toa tra cho bằng được – không thể để hiện tượng chen hàng lén lút này tiếp diễn!

Tên chủ quán nhìn bóng lưng rời đi của cô, khẽ thì thầm:

“Bà nói xin nghỉ cấm chen là cấm? Không biết còn tưởng bà là cục trưởng đấy…”

Nói xong lắc đầu tiếc nuối – tiếc vì vừa để hụt mất một vị khách đại gia.

“Nhân sâm hoang dã đây! Mập mạp trắng trẻo! 500 năm tuổi! Ăn vào, có thể cải tử hoàn sinh, chết rồi cũng sống lại được luôn đó nha!”

Hai người tiếp tục đi dạo thì nghe được tiếng rao này. Tư Không Yến mắt sáng rỡ lên: “Nhân sâm!”

“Chị ơi! Mình tới quầy nhân sâm đi!”

Hứa Thanh Linh nghiêng đầu liếc cậu một cái – hóa ra mục đích của cậu ta đến đây là để… mua nhân sâm?

Sau khi cô gật đầu, cả hai nhanh chóng đi đến trước quầy nhân sâm.

Chủ quầy là một ông lão tóc trắng râu trắng, tròn tròn mập mạp, trông như củ nhân sâm sống.

Trước mặt ông bày ra mấy củ nhân sâm đủ loại – nhỏ thì bằng lòng bàn tay, lớn thì tròn trịa trắng bóc như củ cải, trên đầu còn buộc dây đỏ.

Thấy Hứa Thanh Linh đến gần, ông chủ mừng rỡ, niềm nở chào mời:

“Cô nương, công tử, muốn mua nhân sâm hả? Tôi có đủ loại niên đại, 100 năm, 200 năm, tới cả 500 năm đều có hết!”

Tư Không Yến vội vàng hỏi: “Ông vừa nói 500 năm tuổi có thể cải tử hoàn sinh, là thật hả?”

Lần này Tư Không Yến đến Quỷ Thị có hai mục tiêu.

Một là thăm dò thông tin về “Phòng xin nghỉ Phong Đô”, giờ theo chân Hứa Thanh Linh xem như cũng thu được không ít.

Hai là: mua được nhân sâm lâu năm để cứu mẹ.

Mẹ cậu bệnh nặng lâu năm, bệnh viện bó tay. Nhà nghèo, tiền bạc cạn kiệt, chẳng cách nào chạy chữa.

Ba cậu nói, nếu có được dược liệu quý kiểu như nhân sâm lâu năm, có thể giúp mẹ từ từ hồi phục.

Ban đầu, ba định tự mình đến Quỷ Thị, nhưng sau khi gieo quẻ thì quẻ hiện rõ: người thích hợp nên là… Tư Không Yến.

Cho nên, dù có sợ, dù biết Quỷ Thị nguy hiểm cho người sống, cậu vẫn đến.

Không ngờ tới hôm nay, không những đào được tin mật, mà còn tìm được nhân sâm – 500 năm tuổi!

Cậu mừng muốn phát khóc.

Chủ quầy cười hì hì, nhưng cũng không dám xạo: “Cái vụ chết rồi sống lại thì… không có thật đâu. Nhưng mà giúp người hấp hối gắng gượng thêm chút, hay từ từ bồi bổ thân thể, thì đúng là hiệu nghiệm thật.”

Hứa Thanh Linh chợt hỏi: “Nếu là nhân sâm trên 1000 năm tuổi thì sao?”

Ánh mắt cô lúc hỏi dừng lại rất thẳng vào ông lão khiến ông khựng tay, tim đập mạnh – cô gái này… ánh mắt sắc như dao!

Cô định mua nhân sâm hay… ăn thịt người ta thế?

Ông cười gượng: “Cái đó thì tất nhiên hiệu quả còn tốt hơn nhiều, nhưng mà… tôi không có loại đó.”

“Ừ,” cô nhẹ nhàng gật đầu, không rõ là tin hay không tin.

Tư Không Yến không quan tâm lắm đến nhân sâm ngàn năm – 500 năm là quá đủ với cậu rồi.

Cậu hỏi: “Vậy 500 năm giá bao nhiêu?”

Ông chủ giơ một ngón tay: “Không mắc đâu, chỉ 100 vạn minh tệ.”

Tư Không Yến: “Một, một trăm vạn?!”

“Ừ đó! Nhân sâm hoang dã 500 năm mà, giá đó là quá lời rồi!”

Tư Không Yến nghe mà lòng lạnh như băng.

Minh tệ và tiền dương gian đổi ngang giá. Nhưng thứ này ở nhân gian tuyệt đối không tìm được. Đừng nói 100 vạn, 1000 vạn cũng có người mua!

Nhưng… cậu không có tiền.

Thứ gọi là “minh tệ” thật ra không phải tiền giấy đốt bừa là xài được.

Muốn dùng minh tệ phải có bản phát hành chính quy của ngân hàng âm phủ, mà muốn mua được, phải dùng tiền người thật việc thật để đổi.

Tư Không gia chỉ là tiểu gia tộc huyền học, ngày thường hai cha con sống bằng nghề xem bói, tính phong thủy… Kiếm được không nhiều.

Mẹ cậu bệnh nặng, cả nhà đã vét sạch cũng chỉ gom được 5 vạn minh tệ, là toàn bộ tài sản còn lại.

Nhưng 5 vạn thì mua nổi cái gì? Nhân sâm kia tận 100 vạn.

Chẳng lẽ, phải bỏ lỡ?

Chờ cậu tích góp đủ, biết bao giờ mới mua được?

Lúc đó, mẹ cậu… còn kịp chờ không?

Tư Không Yến mắt đỏ hoe, ánh mắt từng chút từng chút trầm xuống. Sự vui vẻ hoạt bát ban đầu cũng bị rút cạn.

Hốc mắt cay xè. Cậu nghĩ – đúng là mình vô dụng thật.

Đến cả nhân sâm cứu mẹ mà cũng mua không nổi.

Ngay lúc cậu đang tuyệt vọng nghĩ xem có cách nào xoay sở, thì một chiếc thẻ ngân hàng màu đen viền vàng được đưa tới trước mặt.

Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn thấy – Hứa Thanh Linh.

Cô nói:
“Tôi cho cậu mượn.”

Hứa Thanh Linh – tuy không giỏi đồng cảm, nhưng lại rất giỏi quan sát.

Cô thấy được ánh mắt Tư Không Yến – cực kỳ tha thiết muốn mua nhân sâm.

Nhưng vấn đề là – cậu ấy không có tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play