Vì thế, mãi đến sau khi tốt nghiệp, cô mới thực sự chuyển về đây. Gần như ngay từ khoảnh khắc mở cửa bước vào, Phương Diệp Tâm đã nhận ra – nơi này, và cả chiếc tủ lạnh, đều đã trống rỗng.
Không còn giống chút nào với ký ức của cô.
Phương Diệp Tâm không thích cái cảm giác trống rỗng như thế.
May là cô vẫn giữ lại không ít đồ cũ. Phần lớn trong đó là do người thân giúp cô cất giữ. Phương Diệp Tâm lấy lại những đồ vật ấy, từng chút một lấp đầy căn nhà trống trải này. Dù đã lấp đầy vẫn cảm thấy chưa đủ, cô lại tiếp tục tìm cách làm thêm…
Cô nhớ hồi bé, ba mẹ từng cùng cô làm những mô hình nhà nhỏ xinh, chỉ cần mở cửa là đèn LED nhiều màu bên trong sẽ sáng lên. Cô còn nhớ mẹ từng nói: “Đèn là phép thuật của con người. Sau này công nghệ phát triển, nhất định phải gắn đèn rực rỡ vào trong nhà, làm sao cho còn đẹp hơn cả sàn nhảy mắc tiền nhất.”
"Sàn nhảy" – từ đó nghe thật xưa cũ. Phương Diệp Tâm chưa từng đi, không biết nơi đó “rực rỡ” ra sao. Cô chỉ tự mày mò, tự tìm hiểu, mất hơn nửa năm để lắp thật nhiều đèn trong nhà, cố gắng tạo nên một không gian rực rỡ nhất có thể trong khả năng của mình.
“…Tôi cũng không biết phải nói thế nào, nhưng khi lắp xong cái cảm biến cuối cùng và lần đầu tiên cho cả hệ thống đèn hoạt động trọn vẹn, tôi thực sự có một cảm giác ‘cuối cùng cũng hoàn thành rồi’…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT