Nói xong, dường như chợt nhận ra điều gì đó, hắn lại vô thức nhìn sang Phương Diệp Tâm, hơi dừng một chút rồi quay sang Vân Tố:
“Vậy lúc hai người sử dụng năng lực, chẳng lẽ cũng—”
“Tôi không có.” Phương Diệp Tâm đáp ngay, “Nhưng tôi từng mơ thấy.”
Nói rồi cô liếc nhìn Lâm Thương Thương và Chung Diểu bên cạnh, trầm ngâm giây lát, lại bổ sung một câu:
“Hồi nhỏ tôi còn nhìn thấy vài ảo giác có liên quan. Nhưng chuyện đã quá lâu rồi, cụ thể thế nào tôi không nhớ rõ nữa.”
Điều duy nhất còn nhớ đại khái chỉ là một câu: “Mẹ là sâu gấp khúc màu xanh.”
Câu này nghe quá biến thái, Phương Diệp Tâm nghĩ nghĩ vẫn quyết định không nói ra. Kiều Đăng Chí “ồ” một tiếng, dường như hiểu nhưng cũng chẳng hiểu bao nhiêu, rồi quay lại nhìn Vân Tố.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play