Buổi sáng sớm là thời điểm bến tàu thành Miện Châu náo nhiệt nhất. Những người khuân vác dỡ hàng, những tiểu thương vận chuyển thực phẩm tươi sống, những gánh hàng rong, xe đẩy hàng... Tiếng người ồn ào, tấp nập, nhìn từ xa tạo nên một bức tranh nhân gian náo nhiệt tuyệt đẹp.
Bến tàu thành Miện Châu khá lớn, nhưng cũng không thể cho phép một con thuyền chở hàng trăm người neo đậu lâu dài, huống chi bến tàu ngày đêm ồn ào, phàm là người ưa yên tĩnh đều không thích ở lại lâu. Vì vậy, con thuyền lớn của Hoa Nghi Xu cách bến tàu một đoạn, muốn đến bến thì phải bước xuống cầu thang lên một chiếc thuyền nhỏ, rồi từ thuyền nhỏ lên bờ.
Khi Hoa Nghi Xu rời thuyền, Tào Thuận Tử cuối cùng cũng tìm được cơ hội đến trước mặt nàng để nhắc đến chuyện của Tào công công. Vừa nhìn thấy hắn, Hoa Nghi Xu giật mình. Chỉ mới sáu bảy ngày, Tào Thuận Tử từng lanh lợi hoạt bát giờ tiều tụy đi nhiều, dưới mắt còn xuất hiện một quầng thâm.
Lý Du đang vội vã muốn xem mèo đã xuống thuyền trước một bước. Hoa Nghi Xu cũng vội đi làm việc! Nghe vậy, nàng chỉ khẽ gật đầu, bảo hắn đi tìm An Mặc, sau đó nắm lấy tay Tiêu Thanh, để nàng ấy đỡ xuống thuyền nhỏ. Còn về Tào công công, Hoa Nghi Xu không lo lắng chút nào. Tuy rằng bị cách chức trở thành tạp dịch đối với người có thân phận như ông ta là quá bi thảm, nhưng trong mắt Hoa Nghi Xu, đó chẳng qua là dậy sớm thức khuya, làm việc nhiều hơn mà thôi. Dù sao làm việc cũng không chết được người. Xem ra với dáng vẻ phúc hậu của Tào công công, đã đến lúc cần tập luyện nhiều một chút, tránh để mắc phải “tam cao” như An Mặc từng nói.
An Mặc thì không đi theo. Lúc này nàng đang nằm dài bên mép thuyền nhìn xung quanh. Dù thân phận hiện giờ là thị nữ, nhưng với tư cách là muội muội được chính miệng Hoa Nghi Xu xác nhận, nàng cũng sống khá tốt. Bên cạnh nàng lúc này có một tiểu thị nữ đang chăm chú muốn hầu hạ nàng. An Mặc vừa cắn hạt dưa vừa nhìn chằm chằm Hoa Nghi Xu. Nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ chòng chành một chút, Hoa Nghi Xu liền mềm mại tựa vào lòng Tiêu Thanh, lông mày nàng không khỏi giật giật mạnh.
Nói thật, nàng cảm thấy Hoa Nghi Xu thật sự rất kỳ lạ. Trước đây mỗi khi nhắc đến nữ chính, Hoa Nghi Xu đều cười mà không cười, trên mặt trái viết chua ngoa, trên mặt phải vẽ ngưỡng mộ ghen tị. Nhưng bây giờ nhắc đến nữ chính, nàng lại vui vẻ đến mức hoa chân múa tay, ngày nào cũng cứ đòi đến gần Tiêu Thanh, không phải Tiêu Thanh tỷ dài thì cũng là Tiêu Thanh tỷ ngắn... Cái bộ dạng “ghê tởm” đó khiến An Mặc nổi cả da gà. Nếu không phải mỗi tối Hoa Nghi Xu đều phải lẩm bẩm một hồi về thân phận xử nam của Lý Du, nàng suýt nữa đã cho rằng Hoa Nghi Xu yêu nữ chính.
“An Mặc tỷ...” Tào Thuận Tử cúi đầu, rụt rè tiến lại gần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT