Hoa Nghi Xu vừa dứt lời thì Lý Du sững sờ nhìn nàng, ánh mắt như thể vừa khám phá ra một thế giới mới.
Hắn hỏi thêm: “Thế nếu họ không chết trên chiến trường mà đắc thắng trở về thì sao?”
Hoa Nghi Xu chớp mắt: “Thì thưởng. Nhưng không phải là thăng chức mà là trọng thưởng về tiền bạc. Tiền bạc cũng không thể chia đều, phải có người lập danh sách, chỗ này nặng, chỗ kia nhẹ. Lòng tham của con người, một khi họ cảm thấy bất công thì sẽ nảy sinh bất hòa. Nhưng vì đã chiêu an, họ buộc phải tuân thủ luật pháp triều đình nên không dám chống đối thượng quan, chỉ có thể chĩa mũi nhọn vào đồng liêu, huynh đệ ngày xưa.”
Hoa Nghi Xu nói một cách rành mạch: “Những kẻ dính líu đến án mạng, vốn dĩ không phải hạng người lương thiện, lại còn hiểu rõ nhau tận tường. Một khi trong lòng có khúc mắc, chỉ cần có người châm ngòi thì bọn họ lập tức sẽ tự đấu đá nội bộ. Đến lúc đó bọn chúng sẽ tranh quyền đoạt lợi, vu oan hãm hại lẫn nhau, chẳng cần bệ hạ ra tay chúng cũng có thể tự tranh đoạt đến sống mái.”
Hoa Nghi Xu từ nhỏ đã sống lưu lạc trong thanh lâu, ở đó nàng chứng kiến những lòng dạ con người độc ác nhất.
Nàng vẫn còn nhớ lúc còn nhỏ, ông chủ mới tiếp quản thanh lâu chưa được bao lâu. Khi ấy, ngoài ông ta ra còn có hai ông chủ khác. Ba người cùng góp tiền làm nên Túy Hương Lâu. Sau khi Túy Hương Lâu kiếm ra tiền, ai cũng không cam lòng chỉ là một trong ba ông chủ. Rốt cuộc, với con gà đẻ trứng vàng này, ai mà chẳng muốn độc chiếm?
Lúc đó, Thứ sử Nhạc Châu chưa phải là Hoa Hùng. Vị Thứ sử kia nghe nói chẳng màng chính sự, mỗi ngày chỉ chìm đắm trong Ngũ Thạch Tán để tiêu dao. Vì thế, Nhạc Châu thành trở thành nơi mà kẻ nào nắm quyền mạnh hơn thì kẻ đó làm chủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play