Dựa theo lời ngươi nói, nếu cữu huynh thật sự có bản lĩnh chế dược hơn người, vậy thì càng dễ bị người ta để mắt đến mới đúng. Tuy hiện giờ không ai biết hắn họ gì, cũng chẳng rõ hắn đang ở nơi nào, nhưng nếu tay nghề chế dược đã đến mức xuất thần nhập hóa, át sẽ có người nghe tới tên, phải không?”
Lời vừa dứt, Đặng Như Uẩn đã cảm thấy lòng dạ rung động.
Nàng bất giác nhớ đến Bảo dược của Nghiên Xuân Đường — trong lúc dịch bệnh mới bùng phát đã có thể điều chế được thần dược cứu người, người có bản lĩnh như vậy sao có thể là phàm nhân?
“Tây An ta đã dò hỏi tất cả các dược sư có tiếng tăm trong phủ rồi, nhưng dược sư của Nghiên Xuân Đường quả thực vô cùng thần bí. Hình như có liên hệ với Tần vương phủ hay các vương phủ phiên bang, nên dù ta có cố tìm đến mấy cũng không lần ra tung tích.”
Nói tới đây, nàng ngẩng đầu nhìn Đằng Việt, mà chàng cũng vừa lúc nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau, hiểu ý không lời.
“Có lẽ, nên đi tìm một người,” Đằng Việt nhẹ giọng, “Hỏi nàng cho rõ.”
Đặng Như Uẩn khẽ gật đầu. Nàng biết người chàng muốn nói tới là ai — đại cô nương Dương gia, người từng được gả vào Nghiên Sơn Vương phủ: Dương Vưu Vân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play