Bạch Nhị lão gia trông thấy tiểu lục nhà mình thì trong lòng không khỏi vui mừng, lập tức hỏi han tình hình.
Nào ngờ, lại nghe hắn trầm giọng thốt ra một câu:
“Hài nhi cũng không rõ, sau này có còn trở lại Tây An được nữa hay không, càng không dám chắc có còn tiếp tục bốc thuốc cứu người hay không.”
Lời vừa dứt, Bạch Nhị lão gia liền cau mày:
“Sao con lại nói vậy? Chẳng lẽ lòng con đã chẳng còn tha thiết với Kỳ Hoàng chi thuật?”
Bạch Xuân Phủ khẽ lắc đầu. Hắn sao có thể không muốn tiếp tục hành y?
Chính bởi vì con đường y thuật này, mới khiến hắn bước ra khỏi bóng của phụ thân, đại ca và tam ca; chính con đường ấy đưa hắn rời khỏi kinh thành, tới tận đất Thiểm Tây; chính nhờ học y, hắn mới lập được chút căn cơ ở Tây An, quen biết người mà lẽ ra hắn chẳng bao giờ có thể gặp, rồi giữa vùng đất khô cằn, hắn lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng ý nghĩa tồn tại của mình…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT