Hắn chỉ mỉm cười, không tiện nói thêm lời nào.
Thì ra nàng chỉ là một tờ khế ước gả vào Đằng gia, làm thê tử của vị tướng quân trẻ tuổi có tiền đồ nhất Tây An phủ. Người ngoài nhìn vào ai cũng hâm mộ, thi nhau nói nàng mệnh tốt, số hưởng.
Nhưng khế ước rốt cuộc vẫn là khế ước, đã là “khế thê” thì không thể sánh bằng chính thất. Khế ước đã hết, nàng ắt phải hoàn trả tự do.
Lúc nàng gả vào, không hề có lấy một màn náo nhiệt, mà khi rời đi, càng như làn gió nhẹ lướt qua, không một tiếng động.
Cả thành Tây An dường như chưa từng ghi nhớ có một thiếu nữ tên Đặng Như Uẩn từng bước qua.
Bạch Xuân Phủ cũng chẳng thể nói rõ trong lòng mình đang là tâm tình gì, chỉ cảm thấy có một dòng khí tức chua xót âm thầm dâng lên, lan khắp tứ chi bách hài.
Oái oăm thay, vị khế ước phu quân của nàng, lại chẳng hề hay biết. Hắn một lòng xem nàng là chính thê, đối xử như phu thê chân chính. Nếu như hắn biết rõ ngọn ngành, giữ lễ mà lui về, có khi lại tốt hơn. Thế nhưng chính vì hắn không biết, nên suốt một năm qua, nàng phải đối mặt với bao yêu thương từ hắn, thử hỏi lòng nàng ra sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT