Ba người dặn dò xong, cũng chẳng đợi Đặng Như Uẩn lên tiếng cảm tạ, đã vội vã rảo bước rời đi.
Nàng lặng lẽ đứng đó, trông theo bóng họ khuất dần trong đêm tối, rồi quay lại thư phòng của Đằng Việt, sau đó lặng lẽ trở về chính viện.
Gió đêm thổi lồng lộng, tà váy nàng tung bay trong làn gió lạnh. Nàng dừng bước tại nơi chàng vừa nãy đứng chống kiếm. Trên mặt đất vẫn còn thanh kiếm mà chàng để lại lúc bị áp giải đi. Nàng cúi xuống, nhặt thanh kiếm lên.
Trường kiếm nặng nề, nàng không thể giống chàng dùng một tay nắm giữ. Chỉ đành hai tay nâng lên trước ngực, chặt chẽ ôm lấy như giữ một phần thân thể của chàng còn lưu lại.
Mới trước đó trời còn trong sáng, trăng sao vằng vặc, vậy mà giờ đây ánh trăng đã nhạt nhòa, chỉ còn lại sự quạnh hiu lan khắp đình viện.
Đặng Như Uẩn cầm lấy thanh kiếm của chàng, lặng lẽ trở về dưới hiên đá trước chính phòng.
Nàng đứng lặng ở đó, như vẫn còn nhìn thấy ánh lửa vờn quanh đình viện, và hình bóng chàng bị người ta vây kín dẫn đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play