Ánh lửa bập bùng trước trại, Đặng Như Uẩn đưa mắt nhìn nhóm nữ tử quây quần bên đống củi. Lửa soi sáng từng gương mặt, soi cả những nét bình thản đã thành thói quen, như thể mọi đau thương từng trải qua đều đã được họ lặng lẽ nuốt xuống.
Nàng nhìn các nàng, ngọn lửa trước mặt dường như cũng đốt bừng lên lồng ngực mình.
Bỗng, một người bưng chén rượu tiến đến trước mặt nàng.
Đặng Như Uẩn cứ ngỡ các nàng lại đến cảm tạ Đằng Việt vì công lao hộ thành, nào ngờ người dâng rượu lại mở lời trước:
“Chúng ta không chỉ muốn cảm tạ Đằng tướng quân, mà còn phải cảm ơn phu nhân. Nếu không có phương pháp người đề ra, giúp trị chứng phong nhiệt ở vùng này, thì e là chúng ta chẳng đợi nổi đến ngày tướng quân hạ được Ninh Hạ. Chỉ sợ đã sớm bệnh nặng mà lìa trần trong nhà.”
Nàng nâng chén rượu, Mạnh Chiêu cũng cười nâng theo. Những người vây quanh bên lửa cũng lần lượt đứng dậy, đồng loạt nâng chén hướng về phía Đặng Như Uẩn.
Trước sự chân thành của bao người, Đặng Như Uẩn uống chén rượu ấy. Lần đầu tiên nàng cảm thấy loại rượu nồng cay này lại ngọt đến vậy, như ngọt vào tận tâm can.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT