Đằng Việt khẽ hừ lạnh một tiếng, “Xem ra Ân Hoa Vương vẫn còn quá nôn nóng. Đường phản loạn sắp tới của hắn… chỉ e không dễ đi đâu.”
Nhưng việc kế tiếp Ân Hoa Vương tính toán thế nào, ấy là chuyện của hắn. Vương Ánh – Phó Tổng binh – lại nhìn về phía Đằng Việt, chắp tay hỏi một câu:
“Vậy còn chúng ta? Chúng ta định làm thế nào?”
Lúc này, chiếc thuyền nhỏ cập bến bên bờ đối diện. Nếu đã không thể vượt sông tới Linh Châu như quân phản loạn của Ân Hoa Vương, trước mắt chỉ còn hai con đường. Một là dẫn quân đánh thẳng vào phản quân, phân thắng bại trong một trận máu chảy đầu rơi. Hai là giao binh phù, đầu hàng để giữ quân lương và sinh mạng.
Nam nhân kia không vội hồi đáp, chỉ lặng lẽ đưa tay nhấc thanh trường đao đặt trên giá cao.
Dáng người hắn cao lớn, đường đao quen thuộc đặt vào tay, càng khiến thân hình hắn vững chãi, uy nghi như ngọn cô phong đứng giữa trời cao.
Đặng Như Uẩn bước lên hai bước, đứng phía sau hắn, giọng hơi run:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT