Lúc chàng nhẹ nhàng đặt nàng xuống, cổ áo đã ướt đẫm mồ hôi. Chàng chẳng màng, chỉ cúi đầu hỏi khẽ:
“Tiểu huynh đệ, nhà ngươi ở đâu? Ta đi gọi người nhà đến đón.”
Đặng Như Uẩn ngước nhìn gương mặt chàng. Giọt mồ hôi từ thái dương chàng nhỏ xuống, men theo xương mày rơi vào khóe mắt, rồi lướt dọc sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng nơi khóe môi đang mím chặt.
Khoảnh khắc ấy, tim tiểu cô nương đập thình thịch như trống trận.
Nàng chẳng nói mình không phải nam hài, cũng không tiết lộ nhà ở đâu, càng chưa từng hé lộ tên họ. Mặt nàng đỏ bừng đến mức như vừa say nắng, nóng rực đến mức không dám nhìn chàng thêm lần nào nữa. Mãi đến khi nàng lí nhí mở miệng:
“Người nhà ta vừa rồi đi gọi người, chắc sẽ đến ngay thôi… nếu huynh có việc, thì cứ đi trước cũng được.”
Chàng ngập ngừng một thoáng, đáp rằng mình quả thật còn việc, nhưng lại không rời đi ngay. Trái lại, chàng rút từ giỏ tên ra một mũi tên nhọn, đặt xuống bên chân nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT