Tại Liễu Minh Hiên.
Tin tức về việc ra khỏi thành đến tai Đặng Như Uẩn, nàng liền đến tìm Lâm lão phu nhân.
“Lão phu nhân, con biết người muốn con ra khỏi thành để tránh khỏi sự việc này, nhưng nhà con vẫn còn cần có người chăm nom, Lang Lang hiện đang bệnh, con bé tuổi còn nhỏ nên thật sự không thể rời xa con được.”
Nàng có thế nào cũng được nhưng người trong nhà thì già yếu, trẻ nhỏ, bệnh tật, nàng không thể cứ thế mà bỏ đi.
Nhưng Lâm lão phu nhân lại lấy từ sau lưng ra một chiếc hộp.
Bên trong hộp có hai tấm ngân phiếu trị giá năm mươi lượng và thêm một trăm lượng bạc vụn.
“Ta biết ngươi không dễ dàng gì, còn về phía ngoại tổ mẫu của ngươi, ta sẽ phái thêm hai nha hoàn đến giúp đỡ. Còn về phần Lang Lang, ngươi cứ mang theo nó cùng đi, hai trăm lượng này ngươi cứ cầm lấy không tính vào trong khế ước, đây là ta cho thêm riêng, ngươi thấy thế nào?”
Vừa nói, bà ta vừa đẩy chiếc hộp bạc tới trước mặt nàng rồi nói thêm một câu.
“Đây không chỉ là ý của ta mà cũng là ý của Đằng Việt nữa.”
Điền trang mà Lâm lão phu nhân chỉ định cho Đặng Như Uẩn mới mua chưa bao lâu, nằm ở vùng quê huyện Đồng Quan, phía bắc Tây An phủ.
Đặng Như Uẩn cầm số bạc trong tay, mang theo Linh Lang và Tú Nương sáng hôm sau liền xuất thành.
Tú Nương trên đường đi không vui, bực bội nói: "Bọn họ làm sai, cớ sao chúng ta phải chịu phạt? Đạo lý ở đâu ra chứ?”
Nhưng Đặng Như Uẩn lại chẳng mảy may bận tâm, nàng ôm Linh Lang trong lòng chỉ nói với cô bé.
“Hiện giờ cô cô đã có tiền rồi, đợi khi Linh Lang khỏe lại, cô cô sẽ riêng mời Tây tịch tiên sinh đến dạy học cho Linh Lang, có được không?”
Linh Lang nhỏ bé không đáp lại tựa như chẳng hiểu gì, mà cũng như đã hiểu hết mọi chuyện, chỉ lặng lẽ tựa vào lòng Đặng Như Uẩn.
Năm xưa khi đại ca mất tích ngoài biên ải, đại tẩu dù thế nào cũng không chịu tin mà đích thân đi tìm kiếm, nhưng người được đưa về chỉ là hài cốt mơ hồ, không còn nhận ra được khuôn mặt, bị chôn vùi dưới cát vàng.
Đại tẩu đau đớn vô cùng, trong lòng vẫn còn không cam chịu, lại mắc bệnh trên đường về nên chẳng bao lâu sau cũng qua đời.
Linh Lăng từ khi lên một tuổi đã không còn cha mẹ, cô bé nhỏ bé lớn lên dưới sự chăm sóc của cô cô.
Bản thân Đặng Như Uẩn có chịu thiệt thòi cũng không sao, nhưng nếu nàng không thể gánh vác gia đình thì Linh Lang sau này cũng chỉ rơi vào hoàn cảnh khó khăn như nàng mà thôi.
Những chuyện khác nàng đều có thể bỏ qua, nhưng việc đầu tiên là nàng phải chăm lo cho gia đình này thật tốt.
Giữa lúc nói chuyện, xa phu bỗng nhiên ghì cương ngựa dừng lại.
“Chuyện gì thế?” Đặng Như Uẩn hỏi.
Xa phu cười tươi: "Phu nhân, chúng ta gặp tướng quân rồi!”
Vừa dứt lời, mắt Tú Nương liền sáng rỡ.
“Tướng quân có phải đến đón chúng ta không? Vậy chúng ta không cần đến vùng quê nữa phải không?”
Nhưng Đặng Như Uẩn không nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, trên đường gặp nhau cũng không có lý nào lại không xuống chào hỏi.
Nàng cúi mình bước xuống xe, bên đường cát vàng tung bay, gió thổi làm người ta không mở mắt ra nổi.
Nàng chỉ có thể quay người bế Linh Lang xuống cùng, để gặp tướng quân hành lễ.
Bên đường có một quán trà nhỏ dành cho lữ khách dừng chân uống nước, Đặng Như Uẩn bế Linh Lang ra khỏi xe, vừa đúng lúc thấy tướng quân từ trong quán bước ra.
Hắn mặc một bộ cẩm bào màu lam đen, dáng người cao lớn, uy nghiêm, đôi giày đen mạnh mẽ đạp lên cát bụi mà đi.
Hắn vừa bước ra thì xa phu của Đặng Như Uẩn liền nhanh chân tiến tới hành lễ.
Hắn thấy xa phu của nhà mình thì hơi ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi một câu.
“Sao ngươi cũng ở đây?”
Hắn vốn đối đãi với hạ nhân trong nhà luôn ôn hòa rộng lượng, chưa từng khắt khe, nên xa phu cũng không quá gò bó, cười đáp.
“Gia sao lại quên mất rồi? Tiểu nhân nhận lệnh, đang đưa phu nhân đến điền trang phía bắc đấy.”
Nghe vậy, Đặng Như Uẩn từ phía sau chiếc xe ngựa liền thấy vẻ mặt vốn ôn hòa của tướng quân thoáng chùng xuống vài phần, trong ánh mắt hắn hiện rõ nét lạnh lùng xa cách.
“Thì ra là vậy.” Hắn đưa mắt liếc qua chiếc xe ngựa của Đặng Như Uẩn một lượt rồi lập tức thu hồi ánh nhìn, chỉ nhạt nhẽo nói.
“Vậy hãy đi sớm đi, để nàng không cần phải xuống xe nữa.”
Hắn chỉ gọi “nàng”, thậm chí chẳng có một xưng hô gì khác.
Nói xong quả nhiên là không có ý định để Đặng Như Uẩn xuống xe gặp mặt, hắn đã xoay mình lên ngựa.
“Ta còn có việc, đi trước đây.”
Lời này là hướng về chiếc xe ngựa, xem như một lời giải thích với Đặng Như Uẩn.
Lời vừa dứt, hắn không dừng lại thêm một khắc đã giục roi thúc ngựa rời đi.
Tiếng vó ngựa rền vang, vυ"t lên như gió rồi chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất trên con đường phía trước, chỉ còn lại một lớp cát vàng mịt mù bị cuốn lên theo gió.
Đặng Như Uẩn bế Linh Lang đứng bên xe, nhìn theo hướng hắn vừa rời đi, im lặng mà ngóng trông trong chốc lát.
Xa phu có chút khó xử, khi quay đầu lại thấy phu nhân vốn đã xuống xe chờ bên ngoài thì càng thêm bối rối, luống cuống không biết làm sao.
Ông nuốt khan một hơi, nói: “Phu nhân... người có muốn xuống ngồi nghỉ uống chén trà rồi đi tiếp không?”
Đặng Như Uẩn khẽ mỉm cười lắc đầu, ánh mắt thu về từ con đường mà hắn vừa rời khỏi.
“Không cần đâu, giờ cũng đã trưa rồi, chúng ta cứ tiếp tục hành trình thôi.”
Nàng trao Linh Lang lại cho Tú Nương bế lên xe, còn mình thì cũng nhanh chóng bước lên theo, xa phu không dám nói thêm lập tức rời khỏi quán trà.
Hắn đi về nam trở lại Tây An, còn nàng thì xuôi về bắc, ngày một xa cách.
Cuộc gặp gỡ không ngờ tới, chóng vánh như cơn gió qua, cuối cùng mỗi người đi một ngả.
Thực ra như vậy cũng tốt, có lẽ trong ba năm tới trước khi khế ước chấm dứt, nàng và hắn - cặp “phu thê khế ước” này sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nhau nữa.