Đằng Việt từ ngoại viện trở về, vì chính viện vẫn chưa sửa xong, hôn sự của hắn diễn ra gấp gáp nên tạm thời cư ngụ tại Liễu Minh Hiên.
Đi được nửa đường trời bỗng đổ mưa, thị vệ thân cận Đường Tá giương ô che cho hắn nhưng gió thổi quá mạnh, suýt nữa làm gãy ô.
Đằng Việt giơ tay ra hiệu không cần nữa rồi nhanh chân đi về giữa trời mưa, không ngờ lại nghe thấy tiếng Ngụy ma ma từ xa đang quở trách đám nha hoàn.
Tiếng quát mắng không nhỏ, Đằng Việt liền hỏi một tiểu đồng gần đó: "Chuyện gì vậy?”
Tiểu đồng vội đáp rằng trong phủ bị mất đồ: "Ngụy ma ma đang bắt trộm ạ.”
Trời đã mưa rồi nhưng Ngụy ma ma vẫn còn mắng người, chắc hẳn thứ bị mất không phải vật nhỏ. Tuy nhiên, Đằng Việt thường không quan tâm những chuyện lặt vặt này, chỉ gật đầu nói: "Biết rồi.”
Khi trở về đến Liễu Minh Hiên, thân mình Đằng Việt đã ướt đẫm.
Hắn thấy phu nhân đang ở trong phòng, lần này nàng lại đích thân đến giúp hắn thay áo khoác ngoài rồi rót cho hắn một chén trà.
Tuy hai người chưa chính thức chung sống được bao lâu nhưng nàng lại biết hắn thường thích uống trà nguội, liền rót cho hắn một chén trà ấm vừa đủ đặt lên bàn bên cạnh.
Bên ngoài gió mưa cuồng loạn, không gian mịt mù u ám, trong phòng ánh đèn chập chờn yếu ớt nhưng lòng Đằng Việt lại dần thư thái.
Hắn nhẹ nhàng liếc nàng một cái, lúc này mới nhận ra hôm nay sắc mặt nàng không hồng hào như mọi khi, đôi môi còn hơi nhợt nhạt.
Hắn nhận lấy chén trà nàng đưa, mùi thơm của trà thoảng qua, đồng thời từ ngón tay nàng cũng thoáng qua một mùi thuốc nhè nhẹ.
“Nàng dùng thuốc sao? Thân thể không thoải mái à?”
Hắn thấy nàng hơi khựng lại, rồi đáp: "Chẳng có gì... chỉ là vô tình bị bỏng tay nên bôi ít thuốc thôi.”
Khi nàng nói câu này, vẻ mặt thoáng chút ngượng ngùng, Đằng Việt liền nhớ đến chuyện buổi sáng.
Vậy nên sáng nay không tới là vì bị bỏng tay sao?
Nhưng hắn không thấy tay nàng bị đỏ, hơn nữa buổi sáng nàng còn nói với Ngụy ma ma rằng nàng bị khó tiêu.
Trước đây Đằng Việt thấy thê tử mình là người có tính cách rụt rè, ở trước mặt hắn không nói gì nhiều, cũng chẳng làm gì quá đáng. Hắn nghĩ có lẽ nàng còn trẻ, lại từ quê ra nên nghe nói chưa học được bao nhiêu chữ. Nhưng lần này trở về, hắn lại phát hiện nàng dường như có những tâm tư quanh co khúc khủy.
Hắn không khỏi nhắc nhở nàng vài lời: "Ta thường ngày không ở nhà, nếu nàng có điều gì cần cứ thẳng thắn nói với mẫu thân, nếu mẫu thân bận thì nói với Ngụy ma ma hay Thanh Huyên cũng vậy.”
Chớ nên giữ mãi trong lòng, lại càng không nên làm việc che giấu, lén lút.
Đặng Như Uẩn nghe xong liền hiểu ý của hắn.
Nàng khẽ liếc mắt nhìn hắn một chút, nam nhân đang cúi đầu uống trà với vẻ mặt nghiêm nghị.
Những lời này chính là hắn đã giữ thể diện cho nàng. Đặng Như Uẩn khẽ gật đầu: "Vâng.”
Lúc này, trong viện bỗng vang lên tiếng bước chân, dường như có người đội mưa đến Liễu Minh Hiên.
Một tiểu đồng lập tức vào báo: "Nhị gia, phu nhân, nha hoàn trong kho dược liệu Bạch Tuân muốn tới thỉnh giáo phu nhân một việc.”
Đặng Như Uẩn nghe thấy vậy liền ngước mắt lên.
Tú Nương đứng bên ngoài cửa sổ, giọng nói lập tức trở nên căng thẳng, hỏi: "Chuyện của kho dược liệu, sao lại tới hỏi phu nhân làm gì?”
Sắc mặt Bạch Tuân trở nên khó coi.
“Tú Nương tỷ tỷ, không phải ta vô lễ với phu nhân, chỉ là dược liệu quý trong kho của chúng ta đã mất, Ngụy ma ma cũng đã nổi trận lôi đình, nô tỳ chỉ muốn hỏi phu nhân cùng tỷ tỷ có mang một chút nào về hay không?”
Lời chưa dứt, Tú Nương liền nói: "Ngươi còn nói mình không vô lễ với phu nhân? Chúng ta vô duyên vô cớ sao lại lấy thuốc của các ngươi làm gì?”
Tú Nương lập tức trở nên nóng nảy, chuyện này xoay vần thế nào lại cứ dính líu đến hai người các nàng, nàng ấy vừa nói vừa muốn đuổi Bạch Tuân đi nhưng Bạch Tuân lại không chịu rời đi.
Trong phòng, nơi mà gió không thể lùa vào bỗng có cơn gió từ dưới rèm cửa thổi qua, cát bụi tấp vào bậu cửa tạo nên tiếng xào xạc.
Đặng Như Uẩn nhìn thấy Đằng Việt hướng mắt ra ngoài cửa, nàng khẽ mím môi.
Bạch Tuân vẫn chưa chịu rời đi, Đặng Như Uẩn suy nghĩ một chút rồi bước ra khỏi phòng.
Ngoài hành lang gió mưa càng lúc càng lớn, nàng vừa bước chân ra đã bị gió mưa làm ướt gấu váy.
Nàng lắc đầu với Bạch Tuân.
“Thuốc trong kho, ta và Tú Nương đều không lấy, có thể do gió lớn thổi bay mất một ít, hoặc ngươi thử tìm hỏi nơi khác xem sao.”
Nàng vừa nói dứt chuẩn bị quay về phòng, nhưng Bạch Tuân lại tiến lên một bước.
“Nhưng phu nhân, chúng tỳ đã tìm khắp nơi rồi mà thứ bị mất trong kho chính là Thiết Bì Thạch Hộc nô tỳ đã chỉ cho phu nhân xem đó!”
Lời vừa dứt, Tú Nương hít vào một hơi thật sâu.
Đặng Như Uẩn sững lại một chút, nhưng nàng khẽ cười.
Gió thổi bay tóc mai đã ướt của nàng, nàng lại lắc đầu: "Nhưng ta thật sự không lấy, Tú Nương cũng không.”
Đặng Như Uẩn nói rất rõ ràng.
Bạch Tuân nghe xong, sắc mặt xanh xao trắng bệch, nàng ta bối rối: "Vậy sao lại không thấy nữa? Ta đã trông coi kho dược ba năm chưa từng nhầm lẫn, cũng chưa từng mất mát thứ gì, lần này sao lại...”
Nàng ta thất thần cũng không tiếp tục dây dưa, lảo đảo rời đi trong cơn mưa gió cuốn.
Nhưng lời nói của nàng ta như vẫn quẩn quanh trong sân viện, hòa vào trong gió mưa mà bay đi rồi lại trở lại.
Tú Nương buồn bực kéo tay áo Đặng Như Uẩn.
Kho dược bị mất thuốc lại vô duyên vô cớ liên lụy đến Liễu Minh Hiên, hơn nữa lại là Thiết Bì Thạch Hộc mà các nàng đã xem qua ban ngày, lúc này tuy Bạch Tuân đã rời đi nhưng cô nương nhà mình có lấy hay không, làm sao mà giải thích rõ ràng với người ta đây?
Nhất là tướng quân vừa mới trở về nhà...
Tú Nương khẽ ra hiệu cho Đặng Như Uẩn hướng về phía tướng quân vừa trở về ở sau cánh rèm.
Đặng Như Uẩn lặng lẽ một hồi, cúi đầu vén rèm quay trở lại phòng.
Nhưng khi vừa bước chân vào, nàng lại chạm phải ánh mắt của Đằng Việt.
Trong phòng không còn ai khác, chỉ có ánh đèn leo lét sáng tỏ tối mờ phản chiếu lên các giá kê bên cửa sổ, bàn ghế trong phòng, cùng những chiếc bình hoa trên bàn tạo thành những bóng hình như ma mị quẩn quanh lặng lẽ trong không gian tĩnh mịch.
Đặng Như Uẩn khẽ mím môi, còn nam nhân thì nhìn nàng rồi cất tiếng hỏi.
“Thật sự không nhìn thấy sao?”
Lời hắn vừa dứt, Tú Nương không nhịn được mà từ ngoài rèm bước vào.
“Tướng quân, phu nhân cùng nô tỳ chỉ đứng ở nơi phơi thuốc một chút rồi trở về, tuyệt đối không lấy bất kỳ thứ gì của họ!”
Nhưng dù nàng ấy nói gấp gáp như vậy, Đằng Việt vẫn không đáp lời, ánh mắt hắn vẫn chỉ dõi theo Đặng Như Uẩn chờ nàng trả lời.
Đặng Như Uẩn không hiểu sao hắn lại nghi ngờ mình như vậy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hắn lướt qua tay mình, nàng đột nhiên nhận ra điều gì.
Hắn vừa ngửi thấy mùi thuốc trên tay nàng, liền hỏi nàng có dùng thuốc không, mùi thuốc ấy là do nàng hôm nay sang viện bên để chế thuốc, nhưng nàng lại nói với hắn rằng mình bị bỏng tay.
Nhưng lúc này, trên tay nàng không hề có vết bỏng rõ rệt.
Nàng và Tú Nương đều là những kẻ lạ, là những người xa lạ đột nhiên bước vào cuộc sống của hắn mà hắn không hề biết đến.
So với hai người các nàng, hắn dĩ nhiên tin tưởng những hạ nhân lâu năm trong phủ hơn, và chính nàng lại vô tình nói dối khiến hắn sinh nghi ngờ.
Mọi thứ gộp lại thật là một sự trùng hợp chẳng lành.
Đặng Như Uẩn thầm thở dài, trong chốc lát nàng không biết phải mở lời thế nào để che giấu sự dối trá của mình và giải thích rõ ràng, nhưng sắc mặt nam nhân trước mặt lại dần tối sầm lại, hắn chậm rãi đứng dậy.
Thân hình hắn cao lớn vững chãi, đôi vai rộng rãi mạnh mẽ, lúc này khi đứng lên đã che lấp ánh đèn cao sau lưng, bóng dài u ám phủ xuống đè nặng đến cửa phòng.
Đặng Như Uẩn cảm thấy trái tim như thắt lại, còn hắn đã lên tiếng.
“Dù có lấy đi, nói ra cũng chẳng phải chuyện lớn, cớ gì phải làm khó một hạ nhân?”
Lời hắn vừa dứt đã sải bước đi ra ngoài.
Gió lạnh kèm theo mưa từ cửa lùa vào quấn quanh chân Đặng Như Uẩn, và bát canh tránh thai đắng ngắt mà nàng đã uống sáng nay giờ như quay trở lại dạ dày khiến nàng cảm thấy cồn cào khó chịu.
Hắn đã bước qua nàng không nán lại thêm một khắc, hai bước đã vào giữa cơn mưa rời khỏi Liễu Minh Hiên.