Giọng Nghi Quý phi vừa dứt, một đĩa thịt thỏ trên bàn đã được nàng đẩy đến trước mặt Lăng Thụy.

Lăng Thụy nhìn thịt thỏ, đôi mắt sáng lấp lánh.

Y không biết dùng đũa, bèn cầm một chiếc muỗng nhỏ, định dùng muỗng múc thịt thỏ vào miệng mình.

"Nương nương, không thể!"

Thúy Hỉ đang hầu hạ, thấy cảnh này, buột miệng thốt lên: "Thất hoàng tử còn nhỏ, không thể ăn thịt thỏ ạ."

Món thịt thỏ xào cay và nồng này, Thất hoàng tử mới mọc được vài cái răng sữa nhỏ, căn bản không thể cắn nổi. Cho dù có cắn được, tì vị của trẻ nhỏ cũng không tiêu hóa được.

*tì vị: bao gồm lá lách và dạ dày

Trong khoảnh khắc Thúy Hỉ thốt lên "không thể", miếng thịt thỏ vừa đến bên miệng Lăng Thụy liền xoạt một tiếng bị một bàn tay gạt đi.

Không có thịt, Lăng Thụy há miệng, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn từ mờ mịt dần chuyển sang tủi thân. Bàn tay nhỏ bé của y nắm chặt chiếc muỗng rỗng, ủy khuất sụt sịt: "Bụng bụng đói."

Nghi Quý phi, người đã gạt miếng thịt thỏ của y: "..."

Nghi Quý phi tức giận mắng y: "Rơi có một miếng thịt thôi mà, làm bộ làm tịch cho ai xem? Thúy Hỉ, cho y ăn thứ y có thể ăn, nhìn y ăn đi, không làm y căng chết thì đừng có ngừng."

Thúy Hỉ cúi đầu, vâng một tiếng.

Chưa đến thời gian nửa chén trà nhỏ, Lăng Thụy, người đói đến sốt ruột, rốt cuộc cũng đợi được bữa sáng đặc biệt dành cho y. Đó là cháo thịt hầm mềm nhừ, còn có mì rau củ thái vụn, hoành thánh nhỏ, canh trứng, v.v.

Mấy bát thức ăn nhỏ đều đủ cả sắc, hương, vị, hơn nữa phân lượng cũng không nhiều lắm.

Chiếc muỗng nhỏ của Lăng Thụy lại hoạt động hết công suất. Y ăn từng ngụm lớn, mấy bát đồ ăn nhỏ đều bị y vét sạch sẽ.

Nghi Quý phi thấy y ăn ngon lành, bản thân cũng bất giác ăn nhiều hơn.

Nàng dừng đũa, để Thanh Đại hầu hạ súc miệng.

"Nương nương."

Bụng đã ăn no, Lăng Thụy giơ bàn tay nhỏ, đưa chiếc bát không cho Nghi Quý phi xem: "Không cay."

Nghi Quý phi liếc mắt nhìn chiếc bát nhỏ, ăn rất sạch sẽ.

Mấy chiếc bát nhỏ đương nhiên không thể làm Lăng Thụy căng chết được. Nghi Quý phi, người đã nói muốn làm Lăng Thụy căng chết, cũng không tiếp tục thêm cơm cho y.

Một lớn một nhỏ ánh mắt đối diện nhau, Nghi Quý phi đứng dậy, rời khỏi bàn, đi về một bên. 

Nàng có thói quen đi lại một chút sau khi ăn, thói quen này không bao giờ thay đổi.

Lăng Thụy thấy nàng đi, cũng theo bản năng muốn đi theo.

Thúy Hỉ thấy thế, tiến lên lau mặt nhỏ tay nhỏ cho y, sau đó ôm y từ trên ghế xuống.

Được đặt xuống đất, Lăng Thụy ngẩng khuôn mặt nhỏ, lễ phép nói với Thúy Hỉ một tiếng cảm ơn.

Y nói cảm ơn xong, tiếp tục đuổi theo bước chân Nghi Quý phi.

Mà phía sau, Thanh Đại thấy Quý phi đi xa, đột nhiên trào phúng nói với Thúy Hỉ: "Trước kia không thấy ngươi lại biết tận dụng cơ hội như vậy. Một tiểu hoàng tử bị nương nương coi như đồ chơi, ngươi cũng có thể nịnh hót đến thế."

Thanh Đại rất tin tưởng vào thông tin mình điều tra được rằng Quý phi và Tịch phi không hòa thuận.

Cho nên trong mắt nàng, Thất hoàng tử căn bản không cần phải hầu hạ.

Nàng tự mình không muốn hầu hạ thì thôi, nàng còn không muốn thấy người khác hầu hạ.

Thúy Hỉ ở Phượng Hoa Cung địa vị không cao bằng Thanh Đại. Hiện tại bị Thanh Đại châm chọc xối xả như vậy, nàng chỉ cúi đầu, không hề chống đối một lời nào.

Chờ Thanh Đại trút đủ giận xoay người bỏ đi, lúc này nàng mới tiếp tục làm việc của mình.

Mà bên kia.

Lăng Thụy dùng đôi bước chân ngắn ngủn đuổi theo Nghi Quý phi, lần thứ hai đụng phải chân Nghi Quý phi. Y lúc này đã học khôn, khi sắp ngã bổ nhào ngồi phịch xuống, y quyết đoán vươn tay ôm lấy Nghi Quý phi.

"Nương nương, chậm lại nha."

Ôm lấy cẳng chân Nghi Quý phi, giọng Lăng Thụy mềm mại, muốn Nghi Quý phi đi chậm lại một chút.

Y tiếp xúc với Quý phi nương nương đến giờ, căn bản không sợ hãi.

Nghi Quý phi cũng đã nhận ra bé con này được đằng chân lân đằng đầu. Nàng rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống bé con to gan lớn mật muốn thân cận nàng, muốn cho nhãi con này nhận rõ hiện thực ——

Nàng không phải người tốt, cũng không phải người sẽ đối xử tốt với y.

"Để Bổn cung chậm lại làm gì? Ngươi là mau chóng muốn cho cung Bổn cung bắt nạt sao?" Nghi Quý phi đạm giọng hỏi y.

Bản thể Lăng Thụy là một tiểu thần thú, y có trực giác tự nhiên của thần thú. Trong trực giác của y, Quý phi nương nương là một người khiến nhãi con thích!

Y rất tự tin vào trực giác của mình. Lúc trước y chính là dựa vào trực giác này mà kết bạn với A Vô!

Cho nên khi trực giác lại đến, Lăng Thụy không chút do dự lựa chọn tin tưởng chính mình. Y ngẩng khuôn mặt nhỏ mềm mại, kiên định nói với Quý phi nương nương: "Không, không bắt nạt nhãi con!"

Nghi Quý phi: "?"

Tốt lắm, bây giờ nàng sẽ lập tức bắt nạt nhãi con này, làm cho nhãi con này biết thế nào là lòng người hiểm ác!

Hạ quyết tâm muốn bắt nạt nhãi con, Nghi Quý phi trực tiếp đưa nhãi con đang vội vàng đến sân nhỏ mà mình không cho người ngoài vào. Trong sân nhỏ có một khoảng đất trống, trên đó đặt một vài vật dụng luyện võ và những cọc gỗ.

Bên cạnh khoảng đất trống còn có một bãi cỏ, trên cỏ cũng là một số dụng cụ để hoạt động thân thể.

Nghi Quý phi giơ tay chỉ chỉ cọc gỗ: "Thấy không? Còn dám đi theo Bổn cung, Bổn cung sẽ phạt ngươi đứng cọc gỗ, còn có tạ trên cỏ, Bổn cung muốn ngươi đi ném tạ, không ném mười cái thì không được đi."

Nghi Quý phi lần lượt nói từng cách sẽ chấn chỉnh bé con này.

Nàng nói nửa ngày, vốn tưởng rằng đứa bé nhỏ sẽ sợ đến mức nước mắt lưng tròng, lắc đầu nhỏ, lại lần nữa nói "cầu xin ngươi" để xin tha.

Nhưng triệu triệu không ngờ, bé con vẻ mặt hưng phấn, đôi chân ngắn cũn cỡn cũng nóng lòng muốn thử.

"Nương nương, cùng nhau nha!"

Sau khi Nghi Quý phi nói xong, Lăng Thụy liền bước những bước chân ngắn ngủn đi bò cọc gỗ. Y ngồi xuống trên cọc gỗ, y không lắc đầu nhỏ với Nghi Quý phi, chỉ vui vẻ vẫy vẫy bàn tay nhỏ với Nghi Quý phi.

Cọc gỗ, thật vui!

Tạ, cũng rất vui!

Bản tính bé con thần thú hiếu động. Trường luyện võ của Nghi Quý phi, có lẽ đối với những đứa bé khác mà nói có chút đáng sợ, nhưng đối với Lăng Thụy, một bé con thần thú, quả thực là quá tuyệt vời.

Nghi Quý phi nhìn nhãi con vô cùng vui vẻ, không tin tà.

Nàng vững vàng giương khuôn mặt xinh đẹp, xắn tay áo lên: "Đến đây, Bổn cung sẽ tự mình so tài với ngươi!"

Sau gần một canh giờ khoa tay múa chân.

Lăng Thụy mệt đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhưng tinh thần vẫn còn dồi dào. Y chạy đến trước mặt Quý phi nương nương đang ngồi trên cỏ không muốn cùng y khoa tay múa chân nữa, vươn bàn tay nhỏ kéo Quý phi nương nương lên.

"Đến đây nha, đến đây nha."

Y vẫn muốn chơi nữa!

Nghi Quý phi nhìn bé con này, khẽ nghiến răng hàm sau.

Nàng lùi lại, không cho tiểu nhãi con này đến gần mình: "Ngươi bảo Bổn cung đến là Bổn cung đến sao? Bổn cung mệt mỏi rồi, muốn đi nghỉ ngơi."

Nói đến nghỉ ngơi, Lăng Thụy cũng hậu tri hậu giác dụi dụi mắt, phát hiện mình dường như cũng hơi buồn ngủ.

Nghi Quý phi thấy y dụi mắt, lập tức nhấc y lên, sải bước đi ra ngoài: "Được rồi, ngươi cũng về ngủ đi, Bổn cung hôm nay không muốn nhìn thấy ngươi."

Nghi Quý phi xách người ra ngoài, lại phân phó Thúy Hỉ đưa y đi.

Thúy Hỉ tiếp nhận tiểu hoàng tử mệt rã rời, đưa tiểu hoàng tử về lại Triều Tịch Cung. 

Trên đường, nàng còn nhét một túi điểm tâm vào trong y phục của tiểu hoàng tử.

"Thất hoàng tử, nô tỳ đi đây, ngài nghỉ ngơi cho tốt."

Thúy Hỉ khi đưa người đến nơi, thấy rõ tình hình trong phòng, cùng với việc ma ma giữ chức vụ thiện ly, căn bản không ở trong cung đợi.

Mặt nàng không biểu lộ gì, chỉ trải giường cho tiểu hoàng tử, lại dịch chăn cẩn thận, lúc này mới rời đi.

Buổi chiều.

Lăng Thụy tỉnh ngủ, ngồi trên giường ngẩn ngơ một lát, liền bắt đầu bò xuống giường. 

Mục tiêu đi xuống của y rất rõ ràng: Phượng Hoa Cung.

Y thích ở bên Nghi Quý phi, cho dù Nghi Quý phi không cho y cơm ăn, y cũng thích!

Từ khi y sinh ra, người sẽ chơi đùa cùng y ngoài A Vô, cũng chỉ có Nghi Quý phi.

Sau khi gian nan lật người xuống giường, Lăng Thụy không dừng lại mà đi thẳng ra khỏi cung. Bước chân y tuy nhỏ, nhưng chỉ cần không dừng lại, y nhất định sẽ tìm được Phượng Hoa Cung.

Chưa đến Phượng Hoa Cung.

Lăng Thụy trên đường gặp phải một tiểu bụ bẫm.

Tiểu bụ bẫm đang ngồi xổm trên mặt đất, trông như muốn nhổ cỏ nhét vào miệng.

Lăng Thụy nhìn ngớ người, không nhịn được ngăn lại nói: "Không ăn được nha."

Cọng cỏ này không ăn được.

Tiểu bụ bẫm định nhổ cỏ ăn, bị tiếng y làm giật mình: "Làm ta sợ chết khiếp, ngươi từ đâu chui ra vậy?"

Lăng Thụy: "..."

Lăng Thụy chỉ xuống con đường mình vừa đi, ý là mình từ trên đường đi ra.

Tiểu bụ bẫm sau khi kinh hãi, rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc. Hắn nhìn nhãi con nhỏ hơn mình rất nhiều, nhất thời không nghĩ ra y là  trong cung nào.

"Ngươi ra ngoài chơi sao?"

Tiểu bụ bẫm vỗ vỗ đám cỏ bên cạnh mình: "Muốn lại đây cùng nhau không?"

Hắn muốn mời bé con này cùng mình ngồi xuống chơi.

Nhưng nhãi con bé con nhìn hành động của hắn, chỉ cho rằng hắn đang mời mình cùng nhau nhổ cỏ ăn.

Sau vài giây rối rắm, Lăng Thụy không muốn cùng tiểu bụ bẫm ăn cỏ. Y với vẻ mặt đau lòng vì tiếc, đem gói điểm tâm chưa kịp ăn của mình đưa cho tiểu bụ bẫm.

Tuy rằng y sống cũng không tốt, nhưng tiểu bụ bẫm này đến mức phải ăn cỏ, trông còn đáng thương hơn y.

Tiểu bụ bẫm nhìn thấy điểm tâm, bàn tay béo nhận lấy chớp nhoáng.

"Cảm ơn nha!"

Tiểu bụ bẫm nói cảm ơn xong, miệng lớn đã ăn sạch trơn điểm tâm.

Lăng Thụy chưa ăn cơm trưa, nhìn nhìn gói giấy dầu không còn gì, lại nhìn nhìn tiểu bụ bẫm này. Y há miệng, cả người nhãi con đều choáng váng.

Tiểu bụ bẫm ăn xong điểm tâm của y, lại cúi đầu nhìn nhìn cỏ.

Mẫu phi của hắn lén lút nói với cung nhân rằng hắn bị thừa cân, vừa hay hắn ở trên sách của mẫu phi, đã thấy qua một loại cỏ giảm béo.

Hắn ra ngoài cả buổi trưa, chính là muốn tìm kiếm loại cỏ giảm béo này đó!

Hắn muốn lén lút giảm béo, sau đó cho mẫu phi hắn một bất ngờ!

Tiểu bụ bẫm nghĩ rất tốt đẹp, hắn càng nhìn đám cỏ trước mặt càng giống cỏ giảm béo: "Ai, ngươi xem cái cỏ này, có phải là mọc bốn cánh không?"

Lăng Thụy lại gần, nhìn nửa ngày, lắc đầu.

Y còn chưa biết đếm đâu.

Hai nhãi con tuổi cách nhau hơn hai tuổi, ngồi xổm trên cỏ, cùng nhau xem cỏ.

Nhìn được non nửa ngày, Lăng Thụy bị Lý ma ma hiếm thấy tìm về.

"Thất hoàng tử, y phục của ngài bẩn rồi, nô tỳ đưa ngài đi thay y phục sạch sẽ."

Lý ma ma vẻ mặt hiền hòa, nói chuyện cũng rất săn sóc.

Lăng Thụy biết ma ma này không tốt, nhưng hiện tại y biết không tốt cũng chỉ giới hạn trong việc không cho y cơm ăn, mặc kệ y thôi.

Cho nên, mặc dù biết ma ma không tốt, y vẫn đi theo về.

Muốn tìm Quý phi nương nương, y phải sạch sẽ một chút nha.

Lăng Thụy chân trước vừa đi theo ma ma về, phía sau đã bị ma ma nhốt vào trong cung.

Lý ma ma căn bản không cho y thay y phục. Thấy Lăng Thụy còn sống tốt lành, bà ta đã rất bất ngờ.

Ngày kia chính là Yến tiệc mùa thu, vào thời điểm then chốt này, thay vì đưa Lăng Thụy đến trước mặt Nghi Quý phi, để nàng tra tấn đến chết rồi tìm thi thể, chi bằng bà ta trước tiên giam giữ tiểu hoàng tử ——

Chờ đến ngày kia, lại mang tiểu hoàng tử đi, làm tiểu hoàng tử chết trong cung của Quý phi.

"Thất hoàng tử, ngài ngoan ngoãn ở trong phòng, không cần đi đâu cả."

Lý ma ma đứng ở cửa, nói với tiểu hoàng tử bên trong, ngữ khí nhìn như nhu hòa, kỳ thực là uy hiếp: "Bằng không, nô tỳ chỉ lo tốn công sức trông ngài, lại không có thời gian mang cơm cho ngài."

"Không, không có cơm ăn."

Bị thô lỗ ném vào phòng, Lăng Thụy từ trên mặt đất bò dậy, liền muốn đi đến cửa: "Muốn đi ra ngoài."

Y muốn đi ra ngoài tìm Quý phi nương nương!

Lý ma ma không đợi y đến gần, trực tiếp lạnh lùng đóng cửa lại.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play