Nguyên Phong năm thứ hai, thu tàn sương giáng nặng, từng trận gió lạnh vỗ cửa sổ, luồn qua lớp giấy mỏng manh bị rách, len lỏi từng đợt từng đợt thấm vào trong phòng.

Trong phòng không đốt đèn, chỉ mượn chút ánh trăng ngoài song cửa, chiếu sáng lờ mờ.

Dưới ánh sáng yếu ớt, trên chiếc giường nhỏ dựa tường, tấm chăn khẽ sột soạt run rẩy.

Rung động một lát, một bóng hình nhỏ bé bò đến mép giường.

"Ma ma, ma ma."

Giọng nói non nớt cất lên, kèm theo vài tiếng ho khan: "Nước, muốn nước."

Vừa lạnh vừa khát, Lăng Thụy hé miệng gọi ma ma đòi nước.

Thế nhưng, gọi vài tiếng mà ma ma vẫn không tới.

Lăng Thụy nhìn cửa, rồi lại nhìn xuống gầm giường.

Vài giây sau, bàn tay nhỏ bé của y nắm lấy mép giường, cẩn thận tụt xuống.

Giường quá cao, mà thân hình y lại quá nhỏ.

"Rầm——"

Thân hình bé nhỏ của y ngã thẳng tắp, trán đập vào chân giường cứng ngắc, tức thì nổi lên một cục u nhỏ.

Cảm giác đau đớn kịch liệt ập đến tức thì, khiến mắt Lăng Thụy ngấn lệ.

Y sờ sờ trán, hít hít mũi, cố gắng nuốt nước mắt ngược vào trong.

Không thể khóc.

A Vô không ở đây, khóc cũng chẳng ai dỗ y.

Đây là ngày thứ ba y xuyên đến thế giới này. Trước khi xuyên đến, y là một tiểu thần thú chưa đầy ba tuổi vừa ra đời ở Sơn Hải Kinh, không cha mẹ, chỉ có A Vô bầu bạn. A Vô là một con hung thú, nhưng đối xử với y rất tốt, tìm đồ ăn cho y, còn ngủ cùng y nữa.

Sau khi xuyên đến, y trở thành tiểu hoàng tử của vương triều xa lạ này. Vẫn không có nương, cha cũng chẳng đoái hoài, một người thương yêu y cũng không có.

Nghĩ một lát về A Vô trong lòng, mắt Lăng Thụy càng đỏ. Y vịn giường, chầm chậm đứng dậy.

Hiện tại thân thể y rất nhỏ, đến đi đường còn không xong.

Dọc đường vịn đồ vật, Lăng Thụy lảo đảo đi tới trước bàn. Trên bàn có một ấm nước, bên trong còn nửa bình.

Lăng Thụy trước bò lên ghế, rồi với tay lấy ấm nước.

"Ực ực ực ực."

Nước trà để qua đêm được rót hết vào bụng, Lăng Thụy, người đã ba ngày không ăn no, sờ sờ bụng, bụng cuối cùng cũng không còn xẹp lép nữa.

Y đặt ấm trà xuống, muốn lên giường ngủ, nhưng không có ma ma bế y, y bò không lên được.

Đứng bên mép giường một lát, Lăng Thụy ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhưng có chút lấm lem, bắt đầu vươn tay kéo chăn.

Chăn được kéo xuống, y chui vào trong chăn, cứ thế ngủ ngay trên mặt đất.

Ngôi nhà không cách âm, động tĩnh bên trong phòng có thể nghe rõ mồn một từ căn phòng nhỏ kế bên.

"Lý tỷ tỷ, Thất hoàng tử gọi ngươi, ngươi không qua đó có được không?"

Tối nay Trương ma ma đến ở cùng Lý ma ma, chạm vào cánh tay bà ta, lo lắng hỏi.

Thất hoàng tử dù không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là một hoàng tử, hơn nữa còn là một hoàng tử mới hơn một tuổi. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, những nô tài trong cung này e rằng cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

Lý ma ma nghe ra sự lo lắng của bà, trở mình trong ổ chăn, nằm đối mặt với bà.

Hai người trong cung có giao tình không tồi, Lý ma ma bị chạm vào cánh tay cũng không thấy phiền lòng.

ta mở mắt, đáp: "Không đáng ngại, Thất hoàng tử mệnh cứng lắm, không xảy ra chuyện gì đâu."

Trương ma ma vẫn lo lắng.

Lý ma ma thấy bà không ngủ được, liền trấn an: "Cho dù Thất hoàng tử thực sự xảy ra chuyện, Bệ hạ cũng sẽ không truy cứu. Vài ngày nữa là ngày giỗ của Tịch phi, Bệ hạ vào thời điểm này không muốn nghe bất kỳ tin tức nào về Triều Tịch Cung."

Tịch phi là mỹ nhân dị tộc tiến cống, dung nhan diễm lệ, đôi đồng tử màu xanh băng lam nhiếp hồn đoạt phách, từng khiến Hoàng đế một đêm lại một đêm túc lại trong cung của nàng. Nhưng sau này nàng phạm trọng tội, bị Hoàng đế ghét bỏ. Vào đúng ngày sinh hạ Thất hoàng tử, Tịch phi đã thắt cổ tự vẫn, chỉ để lại một phong thư tuyệt mệnh cho Hoàng đế.

Không ai biết nội dung bức thư, mọi người chỉ biết rằng Hoàng đế vẫn ghét Tịch phi, ghét đến nỗi chuyện hậu sự của Tịch phi cũng qua loa đại khái, ngày giỗ cũng không cho người nhắc đến, còn con của Tịch phi thì đến nay vẫn chưa từng ghé mắt nhìn một cái.

Thái độ của Hoàng đế đối với Tịch phi, đối với Thất hoàng tử, người trong cung đều nhìn rõ. Ở nơi hay "đạp thấp nâng cao" như chốn cung cấm này, hoàn cảnh của Thất hoàng tử có thể tưởng tượng được.

Lý ma ma nghĩ đến bé con non nớt xinh đẹp lại mềm mại trong phòng kia, trong lòng không hề có nửa phần thương hại. Bà ta chỉ khẽ nhếch khóe môi, cuối cùng bổ sung: "Đợi thêm chút nữa, ta sẽ được điều từ Triều Tịch Cung ra ngoài, đến lúc đó ta sẽ nhờ Lệ phi nương nương đưa cả ngươi đi cùng."

Lý ma ma nhắc đến Lệ phi nương nương, mắt Trương ma ma đều sáng lên.

Toàn hậu cung ai mà chẳng biết, trừ Hoàng hậu và Nghi Quý phi ra, hiện giờ người nổi bật nhất chính là Lệ phi nương nương.

Trương ma ma lập tức nịnh hót Lý ma ma, hai người trong phòng nhỏ chuyện trò, hoàn toàn quên mất tiểu hoàng tử đang ngủ một mình dưới đất.

Đêm dần về khuya.

Hai vị ma ma đều buồn ngủ, nhắm mắt thiếp đi.

Trước khi ngủ, Lý ma ma chợt lóe lên hình ảnh dáng vẻ nhỏ bé của Thất hoàng tử. Bà ta nhắm mắt lại, thầm nói trong lòng: "Dù sao cũng là một tiểu hoàng tử không được sủng ái, chi bằng theo kế hoạch của bà ta, để y chết trong tay Nghi Quý phi vào bữa tiệc mùa thu, may ra có thể đổi lấy tiền đồ tốt đẹp cho mình trước mặt Lệ phi nương nương."

Nghĩ đến lời dặn dò của Lệ phi nương nương, Lý ma ma lại tỉ mỉ xem xét lại kế hoạch trong lòng một lần nữa.

Kiểm tra xong, bà ta tự thấy không có gì sơ suất, hài lòng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Ánh mặt trời bên ngoài lọt vào, Lăng Thụy trong chăn cảm thấy ấm áp, chầm chậm chui ra.

Y dụi dụi mắt, đầu còn chưa tỉnh táo, bụng đã trước một bước réo ùng ục.

Ma ma như cũ không đến quản y.

Lăng Thụy đã không còn ôm hy vọng vào ma ma. Y sờ sờ bụng, quyết định tự mình đi tìm đồ ăn.

Ở Sơn Hải Kinh, khi y còn chưa gặp A Vô, chính là tự mình đi tìm đồ ăn!

Từ trong phòng đi ra ngoài, lại lảo đảo đến cửa cung, dọc đường đi, Lăng Thụy chẳng gặp ai.

Cung điện Triều Tịch này, từ sau khi Tịch phi qua đời, liền chẳng khác gì lãnh cung.

Hoàng đế cũng không đến đây, nhưng hắn cũng không thu hồi cung điện này, chỉ để Thất hoàng tử tiếp tục ở, sai cung nhân tiếp tục chiếu cố y.

Vốn dĩ cung nhân của Triều Tịch Cung không ít, nhưng hôm nay Lệ phi muốn một người, ngày mai Lệnh tần muốn một người…

Dần dần, trong cung chỉ còn vài người. Những người còn lại này còn đang tốn công sức đi tìm lối thoát cho mình, căn bản lười biếng chẳng thèm chăm sóc tiểu hoàng tử.

Lăng Thụy không hiểu những chuyện trong cung này. Y đứng ở cửa cung, sau khi đứng một lát, liền hướng về phía nam đi tới.

Đi được một lúc lâu, y thấy một mảnh hoa cỏ rực rỡ.

Ngoài hoa cỏ ra, còn có những cung nhân đang bận rộn làm việc và bận rộn cãi vã.

"Đồ tiện tì tìm chết, ta bảo ngươi đi Nội Vụ Phủ lấy chút chén rượu lưu ly, ngươi lại lấy cái gì đây!"

"Thúy Nhi, ngươi cầm đơn ta đã viết, đi Nội Vụ Phủ một chuyến nữa!"

Một đại cung nữ mặc váy xanh đậm, đứng trước bồn hoa, đang sai bảo người.

Sau một hồi sắp xếp, đại cung nữ đứng tại chỗ, lạnh lùng nói: "Mấy ngày nữa chính là Yến tiệc mùa thu, vào thời điểm then chốt này, các ngươi mà dám làm hỏng việc, cẩn thận ta lột da các ngươi ra!"

Yến tiệc mùa thu là đại yến ba năm một lần, đến lúc đó các phi tần trong hậu cung cùng các phu nhân, thiên kim ngoài cung đều sẽ tham gia. Xưa nay đều do Hoàng hậu chủ trì,

Nhưng lần này, Hoàng đế lại giao cho Nghi Quý phi lo liệu.

Đại cung nữ mà Lăng Thụy nhìn thấy đang sai bảo người, chính là người trong cung của Nghi Quý phi.

Yến tiệc mùa thu là một việc lớn, nếu làm tốt chuyện này, đối với Nghi Quý phi mà nói, sẽ có rất nhiều lợi ích.

Đại cung nữ vẫn đang nói chuyện, Lăng Thụy nhìn nàng, cẩn thận đi sang bên cạnh.

Đi thêm một lát.

Chưa ra khỏi vườn, Lăng Thụy trên bãi cỏ xanh đã thấy một con thỏ con trắng như tuyết.

Thỏ con lông xù xù, thịt múp míp.

Mắt Lăng Thụy sáng rỡ: "Thỏ thỏ!"

Y bước những bước chân chưa vững vàng, nhào tới chỗ con thỏ.

Thỏ nhỏ nghe tiếng bước chân, quay đầu bỏ chạy.

Lăng Thụy vừa thấy con thỏ chạy, càng sốt ruột vội vàng đuổi theo.

Một thỏ một nhãi con, cứ thế một kẻ chạy một kẻ đuổi, lọt vào mắt người qua đường là một khung cảnh rất ngộ nghĩnh, đáng yêu.

Sau khi nhìn ngắm khung cảnh ngộ nghĩnh đó một lúc, cung nữ Thanh Đại, người vẫn luôn cúi mặt, khẽ khàng cung kính giới thiệu với Nghi Quý phi đang dừng chân quan sát: "Nương nương, người đang đuổi con thỏ chính là Thất hoàng tử, con thỏ này là do Lệ phi nuôi."

Thất hoàng tử, Lệ phi.

Nghi Quý phi vừa nghe hai cái tên này, đáy mắt liền lạnh lẽo.

Nàng vốn dĩ không hợp với Tịch phi, mẹ đẻ của Thất hoàng tử, ai cũng biết. Mà Lệ phi gần đây đang nổi bật cũng rất chướng mắt nàng.

Cách đó không xa, một bên là nhãi con của Tịch phi, một bên là con thỏ của Lệ phi, hơn nữa một nhãi con và một thỏ trông lại hài hòa thân ái đến vậy, trong lòng Nghi Quý phi nổi lên sự không vui, đôi mày liễu khẽ nhíu lại.

"Nương nương, nô tì sẽ đưa Thất hoàng tử đi."

Thanh Đại giỏi quan sát sắc mặt để đoán ý, Nghi Quý phi vừa nhíu mày, nàng liền mở miệng.

"Không cần."

Nghi Quý phi thu hồi ánh mắt đang dừng ở cách đó không xa, nhàn nhạt nói: "Trở về đi."

Giọng nói vừa dứt, Nghi Quý phi dọc theo con đường nhỏ lát đá, thưởng thức những đóa cúc vừa hé nở, tiếp tục đi về phía trước.

Phía sau là đại cung nữ, tiểu cung nữ cùng vài người khác, đều im lặng như tờ, không dám phát ra nửa tiếng động, sợ quấy rầy tâm tình của Quý phi.

Nghi Quý phi vẫn đang đi về phía trước, còn Lăng Thụy đang đuổi theo con thỏ trên bãi cỏ, sau khi lăn lộn mấy vòng và lượn lờ với con thỏ một lúc, không biết từ lúc nào, y đã vòng đến con đường phía trước của Nghi Quý phi.

Có lẽ do con thỏ có đầu óc bé nhỏ, hoặc có lẽ do ăn quá béo, nên bị Lăng Thụy đuổi như vậy mà vẫn chưa chạy thoát được.

Một lúc sau.

Con thỏ bị đuổi đến choáng váng đầu óc, chạy ra con đường nhỏ, lại còn đâm sầm vào người.

Con thỏ: "!"

Con thỏ hoảng hốt, muốn quay đầu.

Nhưng Lăng Thụy phía sau thấy nó dừng lại, theo bản năng mạnh mẽ lao về phía trước.

"Rầm ——"

Lăng Thụy bổ nhào vào con thỏ, nhưng đồng thời, cũng bổ nhào vào đùi Nghi Quý phi.

Thanh Đại đi theo sau Nghi Quý phi, thấy cảnh này, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch.

Kẻ cuối cùng dám va chạm Quý phi như vậy, cỏ trên mộ phần đã cao hai trượng rồi.

Một nhãi con cộng thêm một con thỏ béo gây ra va chạm, đối với Quý phi xuất thân nhà tướng mà nói, chẳng đáng kể gì.

Nhưng Lăng Thụy đâm vào lại là đầu óc choáng váng, "bịch" một tiếng ngồi phịch xuống đất.

Một bàn tay nhỏ của y vẫn nắm chặt con thỏ, khuôn mặt lấm lem ngẩng lên.

Nghi Quý phi vừa lúc rũ mắt nhìn y, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Lăng Thụy không nhận ra đó là Quý phi, một tay y giữ thỏ, một tay che lấy trán bị đau, ngượng ngùng xin lỗi người vừa bị y đụng phải: "X... xin lỗi nha."

Giọng nói vừa ngoan ngoãn lại mềm mại, lọt vào tai Nghi Quý phi. Nghi Quý phi còn chưa kịp lên tiếng, Thanh Đại phía sau đã bước ra.

"Làm càn! Ai cho phép ngươi chạy đến đây! Còn dám va chạm Quý phi nương nương, ngươi thật to gan!"

Thanh Đại lạnh giọng răn dạy Lăng Thụy đang ngồi dưới đất. Nàng dù mới đến bên cạnh Nghi Quý phi từ năm ngoái, nhưng trước khi đến, nàng đã nghe nói Quý phi và Tịch phi xưa nay quan hệ rất không tốt.

Hiện tại, nhãi con của Tịch phi, một hoàng tử hạ tiện, lại dám đối kháng với Quý phi, Quý phi chắc chắn sẽ không vui.

Nàng giáo huấn Thất hoàng tử, chắc chắn có thể làm Quý phi vừa lòng.

Thanh Đại tự cho rằng đã nắm bắt được tâm tư của Quý phi. Nàng nhìn Thất hoàng tử đang ngồi dưới đất, bị giọng điệu răn dạy của nàng dọa cho có chút sợ hãi, ánh mắt càng thêm hung dữ.

Nhưng chưa đợi nàng tiếp tục phát tác, Quý phi đã quét một ánh mắt lạnh lẽo qua.

Thanh Đại: "......"

Thanh Đại sững sờ, tức thì im bặt, hai chân bị váy áo che khuất cũng run lên.

Nghi Quý phi thu lại ánh mắt, lần nữa đặt lên khuôn mặt nhỏ của con đầy sợ hãi.

Tính toán thời gian, bé con này mới hơn một tuổi.

Y phục trên người y mỏng manh, ở cổ áo còn có vết bẩn rõ ràng, chắc là đã mấy ngày không thay.

"Tiểu nhãi con bẩn thỉu."

Nghi Quý phi nhàn nhạt bình phẩm một tiếng. Dù là một tiểu nhãi con bẩn thỉu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được ——

Tiểu nhãi con bẩn thỉu này, nếu rửa sạch sẽ biến thành một nhãi con xinh đẹp.

Dù sao, mẹ đẻ của y cũng là đệ nhất mỹ nhân ngoại vực.

Bị gọi là tiểu nhãi con bẩn thỉu, Lăng Thụy theo bản năng đưa tay xoa xoa mặt: "Không, không bẩn."

Y không muốn làm tiểu nhãi con bẩn thỉu.

Một lớn một nhỏ bốn mắt nhìn nhau. Lăng Thụy nhìn Quý phi nương nương dung mạo tuyệt sắc trước mặt, có chút sợ, nhưng đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm.

Y là một tiểu nhãi con mê sắc đẹp, thích ngắm Quý phi xinh đẹp như vậy.

Nhưng y lại có chút sợ, y nghe ma ma nói, Quý phi nương nương tâm địa độc ác, giết người không chớp mắt.

Hai người cứ thế đối diện, một lát sau, Nghi Quý phi không còn hứng thú ở lại.

"Cầm con thỏ này, đến Tảo Xuân Cung tìm Lệ phi, nàng ta tự xưng là thiện tâm, ngươi đến cầu nàng thu lưu ngươi, nói không chừng có thể sống cuộc sống tốt đẹp."

Nghi Quý phi ngữ khí lãnh đạm, nhưng lời nói lại như đang chỉ đường cho bé con này.

Toàn hậu cung ai mà chẳng biết, Lệ phi có tấm lòng Bồ Tát. Khi thấy món thỏ xào trên bàn, nàng cũng phải "hoa lê dính hạt mưa", thương tâm vì con thỏ.

*hoa lê dính hạt mưa: khóc sướt mướt

Hoàng đế thấy Lệ phi rơi lệ, liền trực tiếp hạ lệnh cấm Ngự Thiện Phòng làm bất kỳ món ăn nào từ thỏ.

Một tiểu hoàng tử đáng thương như vậy, ôm một con thỏ con, nếu Lệ phi nhìn thấy, chẳng phải sẽ chạm đúng vào tâm can của nàng sao.

Nghi Quý phi nghĩ đến hình ảnh bọn họ gặp mặt, khóe môi khẽ cong xuống.

Nàng vừa chỉ dẫn cho tiểu hoàng tử trước mặt, nhưng bản thân tiểu hoàng tử lại không hề biết ơn.

Khó khăn lắm mới bắt được con thỏ, Lăng Thụy vừa nghe bảo y đưa con thỏ cho người khác, y liền căng mặt, đôi mắt mở to tròn xoe.

"Thỏ thỏ, của ta."

Lăng Thụy nắm chặt bàn tay nhỏ, ôm chặt con thỏ vào lòng. Sau khi tuyên bố chủ quyền của con thỏ, y còn nuốt nước bọt, bổ sung: "Ngon lắm."

Con thỏ ngon như vậy, y không muốn đưa cho người khác.

Lăng Thụy, người từng sống ở Sơn Hải Kinh dưới hình dáng tiểu đoàn tử hình thú, đã từng ăn thịt thỏ.

Để không cho Quý phi nương nương đòi mất con thỏ, Lăng Thụy do dự một lát, rồi vẫn là trong giây tiếp theo, cúi đầu ——

"A ô" một miếng cắn vào con thỏ.

Nghi Quý phi: "......"

Nghi Quý phi nhìn cảnh này, sự lạnh lùng trong đáy mắt bỗng rút đi một chút.

Nàng cúi người, ngón tay thon dài mảnh khảnh, nắm lấy quai hàm của Lăng Thụy.

"Thích ăn thỏ sao? Rất tốt, có khẩu vị đấy."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play