Tần Ngọc Lâu khẽ cau mày, trong lòng chợt nhói lên một thoáng.
Dù hai người lớn lên bên nhau, xem như thanh mai trúc mã, song kể từ lúc dần trưởng thành, các trưởng bối hai bên lại mỗi lúc một nghiêm khắc. Từ năm nàng mười hai tuổi, nữ nhi Tần phủ liền bị quy định không được tùy ý xuất đầu lộ diện, còn Nhan Thiệu Đình thì bị đưa đến kinh thành, một đi là hai ba năm liền, tuy thỉnh thoảng vẫn có người truyền thư thăm hỏi, nhưng bản thân y thì hiếm khi trở về.
Tuy lần trước ở Khai Phúc tự, nơi cửa Thần điện có một lần gặp ngắn ngủi, nhưng cũng chẳng dám nhìn nhau kỹ, có thể nói từ sau lần vội vã gặp mặt năm ngoái ở Nhan phủ, hai người cũng đã gần một năm trời chưa thực sự đối diện nhau một lần.
Một năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Nhưng trong khoảng thời gian ấy, Tần Ngọc Lâu dần cảm thấy thân ảnh vốn quen thuộc kia nay đã trở nên xa lạ đến lạ lùng.
Trong lòng nàng, Nhan Thiệu Đình vẫn luôn là vị huynh trưởng dịu dàng mà kiêu ngạo, là thiên chi kiêu tử phong tư tuấn lãng, là người nổi bật giữa muôn người, là chỗ dựa bao năm qua nàng có thể an tâm nương tựa.
Thế nhưng lúc này đây...
Cho dù khoác hỉ phục đỏ rực, càng thêm phần tuấn tú, nhưng giữa không khí rộn ràng vui vẻ, khuôn mặt kia lại vẫn ẩn chứa chút u uất, không hề có lấy nửa phần vẻ rạng ngời của tân lang ngày cưới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play