Hồi ấy, tháng sáu , tiết trời đã bước vào giữa hè, oi bức đến khó lòng chịu nổi.
Mùa hè vốn dĩ là mùa mà Tần Ngọc Lâu ghét nhất. Ăn chẳng vô, ngủ chẳng yên, cả người ngày nào cũng mệt mỏi rã rời, thần trí mơ màng, khắp thân đều chẳng dễ chịu lấy một chỗ.
Ngọc Lâu sợ nóng, đây là điều người trong phủ đều biết. Khi còn ở Tần phủ, suốt cả mùa hè, băng trong kho chưa từng gián đoạn. Hầm băng trong phủ hơn phân nửa đều chuyển vào Đông phòng của nàng. Ấy vậy mà nàng vẫn còn chưa vừa ý, chỉ hận không thể nằm luôn trong hầm băng mới thấy dễ chịu.
Nhưng giờ đã gả vào Thích gia—nơi vốn lấy sự tiết chế, mộc mạc làm đầu, xưa nay kiêng kỵ phô trương và lãng phí—nàng thật chẳng tiện nói nhiều, đành âm thầm ủy khuất chính mình.
Lúc ấy, nàng mới thấm thía một điều: dù có bạc chất đầy kho, lúc cần thiết cũng chẳng dễ gì dùng tới. Mà nỗi khổ này, mấy ai hiểu cho?
Từ tháng trước, Ngọc Lâu thường xuyên đi theo bên cạnh Cừu thị, ra vào chỗ lão phu nhân, học hỏi công việc trong ngoài. Lão phu nhân sau mấy phen quan sát, có lẽ đã nhìn ra được tâm tư thật thà và bản lĩnh khéo léo nơi nàng, nên cũng tỏ ý muốn giao phó việc quản lý gia sự Thích phủ vào tay nàng.
Cừu thị vốn là người sáng suốt, cũng chẳng ham hố gì quyền quản gia. Từ khi bà lên làm chủ, mọi sự đã chu toàn; giờ nếu có thể an tâm giao lại cho một người vừa mắt, cũng là việc mừng. Dù sao, mười mấy năm qua, bà tay nắm gia quyền, nhà tam phòng cũng nhờ đó mà được lợi không ít. Nay đại phòng đã dần ổn định, Thích Tu lại vừa thăng chức, tương lai tiền đồ rộng mở, nếu có thể sớm kết thiện duyên với đôi vợ chồng trẻ, chẳng bằng chủ động buông tay, còn lưu được chút nhân tình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT