Dùng xong bữa tối, rửa mặt chải đầu đâu vào đấy, vốn dĩ mọi ngày Thích Tu sẽ lập tức đến thư phòng, không động thì không chịu yên. Thế nhưng hôm nay trời đã về khuya, chỉ thấy chàng ngồi trước ghế thái sư, lại không có động tĩnh gì thêm.
Tần Ngọc Lâu nhìn chàng một lát, chợt quay đầu dặn dò:
“Phỉ Nhi, đem vại trà mà chúng ta mang từ Nguyên Lăng đến, đưa lại đây.”
Tần lão gia năm xưa vô cùng yêu thích trà đạo, vại trà kia là do người trong thôn trang của Tần gia tự tay hái vào đầu xuân, là loại trà xuân đầu mùa, thơm ngát dịu dàng. Hồi đầu tháng trước, mẫu thân nàng – Viên thị – có thư gửi kèm theo đó, mang đến tận đây.
Tuy bản thân không quá ưa trà, nhưng Tần Ngọc Lâu đôi lúc cũng sẽ pha một ấm nếm thử cho vui. Sau lại biết trượng phu Thích Tu cũng yêu thích vị trà ấy, nàng liền giữ lại cẩn thận.
Chẳng bao lâu, Phương Phỉ ôm từ trong tủ ra một vại sứ men trắng hình trứng nhỏ. Tần Ngọc Lâu mở nắp ra, cúi đầu đưa mũi lại gần ngửi thử, hương trà thanh nhã dìu dịu, dư vị thoảng lâu nơi chóp mũi — quả đúng là loại trà thượng hạng.
Nàng mỉm cười, tự mình mang khay trà cụ đến đặt trước mặt Thích Tu. Chàng ngẩng lên nhìn nàng, trong mắt hơi ánh lên nét ngạc nhiên. Tần Ngọc Lâu chỉ nhẹ nhàng cười, không nói gì thêm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT